Mục lục
Ở rể – Tiêu Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của hoàng thượng còn ẩn chứa ý tứ sâu xa.

Ý tứ của hoàng thượng là: roi ngựa này dùng để đánh người thì tốt hơn lư hương nhiều.

Vào ngày thi Hội, hoàng thượng đã biết việc Tiêu Lâm dùng lư hương tẩn cho Chu Hành một trận.

Tiêu Lâm nhìn chiếc roi cưỡi ngựa, đây không phải là khích lệ hắn tiếp tục đánh người sao? Ái chà, vị hoàng đế này quả thực là có chút thú vị. Nếu roi này giáng xuống thì đầu Chu Hành đúng là nở hoa!

Hoàng thượng đang âm thầm nói với Tiêu Lâm: Ra tay với Chu Hành cũng được, hắn có thể tiếp tục.

Đám thái giám mắt sáng lên, hôm nay bệ hạ đúng là cực kỳ hào phóng, nhưng bọn họ không biết đây là mệnh lệnh ngầm mà hoàng thượng truyền cho Tiêu Lâm, chính là đơn đặt hàng cho cái đầu của Chu Hành.

Chu Hành này đối đầu với hoàng thượng, là con cờ do. Nguy giám quốc thao túng, hoàng thượng bất mãn với hắn ta là điều đương nhiên.

"Tạ ơn bệ hạ!" Tiêu Lâm nhận lấy, được, hẳn đã sớm không ưa gì tên Chu Hành này.

Tân Phong trong lòng phẫn nộ, Tiêu Lâm không có chức tước gì, nhưng lại được hoàng thượng vô cùng sủng ái, thật không biết bệ hạ nhìn thấy cái gì ở hắn!

Vốn dĩ, sau khi Tiêu Lâm nhận được khen thưởng, buổi họp mặt hôm nay sẽ kết thúc.

Không ngờ sau khi Tiêu Lâm nhận được cây roi ngựa, hắn lại trưng ra biểu cảm vô cùng áy náy, giọng cảm động nói: “Bệ hạ, người thật rộng lượng với thảo dân, khiến thảo dân vô cùng biết ơn. Thảo dân cũng có một thứ rất muốn dâng lên bệ hạ!”

Tân Phong bỗng nhiên cảm thấy có điềm không lành.

“Phụ thân của thảo dân có để lại một di vật mà thảo dân vô cùng trân quý. Thảo dân cảm thấy ngoài bệ hạ ra thì không ai xứng với thứ này”.

Câu nói của Tiêu Lâm không chỉ giều cợt Tân Phong mà còn khơi dậy sự thích thú của hoàng thượng: "Ồ? Là thứ gì vậy?"

Tân Phong nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Lâm khốn kiếp nhà ngươi!

Tân Phong đã từng nghĩ tới việc Tiêu Lâm có thể sẽ dùng thủ đoạn như trộm cướp, gây rối hoặc mưu hèn kế bẩn nào đó để đoạt lại Thuần Quân, nhưng hän ta không ngờ rằng Tiêu Lâm lại dùng thủ đoạn này!

"Kiếm Thuần Quân mà phụ thân của thảo dân để lại, xin nhờ Mã công công truyền vào".

Vừa rồi khi Tiêu Lâm và Tân Phong vào cung, theo đúng quy tắc, tất cả vũ khí sắc bén đều phải giao nộp ở bên ngoài cung điện.

Mã công công ra hiệu, một tiểu công công hai tay bưng thanh kiếm Thuần Quân bước vào.

Hoàng thượng nhìn qua và nhận ra rằng đó quả thực là thanh kiếm Thuần Quân của Tiêu tướng quân, nó đã từng giết chết hàng nghìn hàng vạn kẻ địch trong quá khứ và là một trong những thanh kiếm nổi tiếng nhất thời nhà Ngụy.

Thanh kiếm này được Côn Ngô Các chế tác, hoàng thượng cũng hiểu rõ về nó.

Đúng như Tiêu Lâm dự đoán, hoàng thượng liền từ chối: "Tiêu hội nguyên có lòng, trẫm ghi nhận. Thanh kiếm này là di vật của Tiêu tướng quân, ta không thể lấy làm của riêng".

Hoàng thượng cầm lấy thanh kiếm từ tay tiểu công công. Đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng lưỡi kiếm vẫn sáng và vô cùng sắc bén. Nghĩ đến cái chết của năm mươi ngàn quân Tiêu gia trên chiến trường, hoàng thượng thở dài một hơi, giao thanh kiếm Thuần Quân cho Tiêu Lâm: "Tiêu hội nguyên, ngươi hãy bảo quản thanh kiếm này thật tốt. Trãm hy vọng có một ngày sẽ được thấy lại thần uy của nó".

Ngay cả hoàng thượng cũng không muốn chiếm lấy thanh kiếm này, Tân Phong dám chiếm lấy sao?

Tiêu Lâm liếc mắt nhìn Tân Phong, Tân Phong sắp tức phát điên rồi!

Nhưng bây giờ hoàng thượng ở trước mặt, hẳn ta chỉ có thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK