"Sự liễu phật y khứ, thâm tàng thân dữ danh”.
Tiêu Lâm ngâm nga rồi nhắm mắt lại.
"Phụt!"
Máu nóng không hề bắn tung tóe mà bắn thẳng vào mặt Tiêu Lâm! Tanh nồng!
Nóng hổi!
Tiếng la hét liên tục vang lên!
Sát khí của những thị vệ đang lao về phía Tiêu Lâm đột nhiên dừng lại khi mũi kiếm của họ cách Tiêu Lâm nửa mét!
Chiến thần đang ở đây! Yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần Tiêu Lâm được!
Kinh Hồn đao và đao pháp Tân Dậu cộng với nội lực do thơ ca ban tặng, đã phát huy được sức mạnh đáng kinh ngạc!
Một tiếng “lộc cộc” vang lên, một thứ gì đó tròn tròn, ướt át lăn đến dưới chân Tiêu Lâm.
Tiếng than khóc cất lên! Rồi lại im bặt!
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió và giọng nói dễ nghe của Bạch Khởi: "Chủ nhân, Bạch Khởi phụng mệnh".
Tiêu Lâm mở mắt, đá đầu Võ Si sang một bên: “Ừm”.
Hắn ngước mắt lên, Thi Si đang đứng như trời trồng cách đó không xa! Hai bài thơ liên tiếp ở cấp Nhập Thần!
Lại còn là hai bài thơ hay nhất ở cấp độ Nhập Thần!
Ba mươi người vừa rồi còn sống giờ đã là những xác chết trên mặt đất! Sức chiến đấu của Bạch Khởi thật đáng kinh ngạc!
Ngay cả Dịch Quy, người đang theo dõi trận chiến cũng bị sốc!
Ba mươi người đâu có là gì?
Bạch Khởi là sát thân!
“Còn kẻ nào nữa không?” Tiêu Lâm vung tay áo, máu chảy xuống đất.
Vẻ mặt thản nhiên, khinh thường và bình tĩnh này đã khiến Thi Si phải kinh ngạc!
"Ngươi... Ngươi không phải môn sinh của Văn Hàn!"
Thi Sỉ chỉ tay vào Tiêu Lâm, run rẩy không ngừng. Trình độ thơ của Tiêu Lâm còn cao hơn Văn Hàn!
Ngay cả Lý Mục là hộ vệ của Văn Hàn, cũng không thể trở nên mạnh mẽ như vậy trong một trận đấu thơ!
Tiêu Lâm làm sao có thể là học trò của Văn Hàn?
Cho dù Văn Hàn có là nhân vật vĩ đại của nhà Ngụy thì cũng không bao giờ có thể dạy dỗ ra một môn sinh như vậy!
Nghĩ đến thành tích của Tiêu Lâm qua các kỳ thi, Thi Si lúc này vừa sợ vừa sốc: “Ngươi rốt cuộc là đến từ đâu!”
Tiêu Lâm, người đến từ xã hội hiện đại, đúng là đòn đả kích đối với nhóm người cổ đại này.
Dịch Quy siết chặt năm đấm, thúc tổ ơi là thúc tổ, tốt nhất là đừng nói gì, nếu không đám người này sẽ nhìn hắn như quái vật!
"Ta đến từ Hoa Hạ”, Tiêu Lâm lạnh lùng nói, mang theo sự tự tin và kiêu ngạo, đôi mắt sáng đến nỗi người thường không thể so được.
Dịch Quy ôm trán, thúc tổ ơi là thúc tổ...
"Hoa Hạ? Hoa Hạ..." Thi Si tự lẩm bẩm: "Ngươi! Ngươi cũng giống như Dịch Vô Lý!"
Khi đó Dịch Vô Lý vẫn luôn nói, quê hương của mình là một nơi tên là Hoa Hại
Bọn chúng trước đó đã điều tra Dịch Vô Lý, chúng đã tìm kiếm trên toàn bộ nhà Ngụy, thậm chí ở Tây Vực cũng không có nơi nào gọi là Hoa Hạt
"Hoa Hạ ở đâu? Ở đâu?" Thi Sỉ thẹn quá hoá giận, bọn chúng đã bỏ ra rất nhiều công sức để loại bỏ Dịch Vô Lý!
Chúng còn tưởng rằng Tiêu Lâm cũng nằm trong lòng bàn tay. Không ngờ Tiêu Lâm lại là một sự cố! Đó là một sự cố bất ngờ nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn chúng!
Tiêu Lâm không trả lời, không muốn phí dù chỉ một lời: “Tân Gối là người của ngươi sao?”
Tiêu Lâm chỉ muốn Thi Si chính miệng thừa nhận, để nhà họ Tần không thể mở miệng ra là nói hắn hãm hại Tân phủ được nữa.
Tiêu Lâm ngâm nga rồi nhắm mắt lại.
"Phụt!"
Máu nóng không hề bắn tung tóe mà bắn thẳng vào mặt Tiêu Lâm! Tanh nồng!
Nóng hổi!
Tiếng la hét liên tục vang lên!
Sát khí của những thị vệ đang lao về phía Tiêu Lâm đột nhiên dừng lại khi mũi kiếm của họ cách Tiêu Lâm nửa mét!
Chiến thần đang ở đây! Yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần Tiêu Lâm được!
Kinh Hồn đao và đao pháp Tân Dậu cộng với nội lực do thơ ca ban tặng, đã phát huy được sức mạnh đáng kinh ngạc!
Một tiếng “lộc cộc” vang lên, một thứ gì đó tròn tròn, ướt át lăn đến dưới chân Tiêu Lâm.
Tiếng than khóc cất lên! Rồi lại im bặt!
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió và giọng nói dễ nghe của Bạch Khởi: "Chủ nhân, Bạch Khởi phụng mệnh".
Tiêu Lâm mở mắt, đá đầu Võ Si sang một bên: “Ừm”.
Hắn ngước mắt lên, Thi Si đang đứng như trời trồng cách đó không xa! Hai bài thơ liên tiếp ở cấp Nhập Thần!
Lại còn là hai bài thơ hay nhất ở cấp độ Nhập Thần!
Ba mươi người vừa rồi còn sống giờ đã là những xác chết trên mặt đất! Sức chiến đấu của Bạch Khởi thật đáng kinh ngạc!
Ngay cả Dịch Quy, người đang theo dõi trận chiến cũng bị sốc!
Ba mươi người đâu có là gì?
Bạch Khởi là sát thân!
“Còn kẻ nào nữa không?” Tiêu Lâm vung tay áo, máu chảy xuống đất.
Vẻ mặt thản nhiên, khinh thường và bình tĩnh này đã khiến Thi Si phải kinh ngạc!
"Ngươi... Ngươi không phải môn sinh của Văn Hàn!"
Thi Sỉ chỉ tay vào Tiêu Lâm, run rẩy không ngừng. Trình độ thơ của Tiêu Lâm còn cao hơn Văn Hàn!
Ngay cả Lý Mục là hộ vệ của Văn Hàn, cũng không thể trở nên mạnh mẽ như vậy trong một trận đấu thơ!
Tiêu Lâm làm sao có thể là học trò của Văn Hàn?
Cho dù Văn Hàn có là nhân vật vĩ đại của nhà Ngụy thì cũng không bao giờ có thể dạy dỗ ra một môn sinh như vậy!
Nghĩ đến thành tích của Tiêu Lâm qua các kỳ thi, Thi Si lúc này vừa sợ vừa sốc: “Ngươi rốt cuộc là đến từ đâu!”
Tiêu Lâm, người đến từ xã hội hiện đại, đúng là đòn đả kích đối với nhóm người cổ đại này.
Dịch Quy siết chặt năm đấm, thúc tổ ơi là thúc tổ, tốt nhất là đừng nói gì, nếu không đám người này sẽ nhìn hắn như quái vật!
"Ta đến từ Hoa Hạ”, Tiêu Lâm lạnh lùng nói, mang theo sự tự tin và kiêu ngạo, đôi mắt sáng đến nỗi người thường không thể so được.
Dịch Quy ôm trán, thúc tổ ơi là thúc tổ...
"Hoa Hạ? Hoa Hạ..." Thi Si tự lẩm bẩm: "Ngươi! Ngươi cũng giống như Dịch Vô Lý!"
Khi đó Dịch Vô Lý vẫn luôn nói, quê hương của mình là một nơi tên là Hoa Hại
Bọn chúng trước đó đã điều tra Dịch Vô Lý, chúng đã tìm kiếm trên toàn bộ nhà Ngụy, thậm chí ở Tây Vực cũng không có nơi nào gọi là Hoa Hạt
"Hoa Hạ ở đâu? Ở đâu?" Thi Sỉ thẹn quá hoá giận, bọn chúng đã bỏ ra rất nhiều công sức để loại bỏ Dịch Vô Lý!
Chúng còn tưởng rằng Tiêu Lâm cũng nằm trong lòng bàn tay. Không ngờ Tiêu Lâm lại là một sự cố! Đó là một sự cố bất ngờ nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn chúng!
Tiêu Lâm không trả lời, không muốn phí dù chỉ một lời: “Tân Gối là người của ngươi sao?”
Tiêu Lâm chỉ muốn Thi Si chính miệng thừa nhận, để nhà họ Tần không thể mở miệng ra là nói hắn hãm hại Tân phủ được nữa.