Mục lục
Ở rể – Tiêu Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đều là con người, đều sống trong cùng một thời đại, tại sao phải coi thường nhau?

Nhưng Tiêu Lâm không bao giờ ngờ răng những kẻ này lại coi thường hắn và cho rằng bọn chúng có thể chà đạp lên hắn! Bà Tiêu bọn chúng cũng có thể sỉ nhục! Tiêu gia bọn chúng cũng có thể xúc phạm!

Chậc chậc, lúc Tiêu Lâm vui vẻ thì đám đầy tớ này vẫn là con người, nhưng nếu hắn không vui thì những kẻ này cũng không bằng cỏ rác!

Tiêu Lâm ra lệnh cho Bạch Khởi đứng yên tại chỗ, hắn sẽ đích thân xử lý!

Hắn cầm kiếm, từng bước một đi vào trong sân. Tiêu Lâm hiện tại đã cường tráng hơn xưa rất nhiều, từng bước chân của hắn khiến bùn đất dưới chân bắn ra xung quanh.

Bùn đất ở dưới chân cũng giống như đám đầy tớ này, dùng cả tính mạng để giữ chân Tiêu Lâm nhưng vẫn bị hắn chê bẩn tưởi và tỉ tiện.

"Cô gia! Tha mạng! Tha mạng!"

"Không, không, không! Cô gia, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy!"

Khi đám đầy tớ cầu xin sự thương xót, khuôn mặt họ đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đặc biệt sáng lên, như đang cầu xin chút tình thương từ Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm đã từng thương xót họ.

Nhưng họ đã đáp trả hắn bằng gậy gộc và những lời lẽ thô bỉ, bén nhọn như dao.

Vì vậy, Tiêu Lâm muốn lấy lại lòng thương xót của hắn!

Phải lấy lại sự thương hại của mình đối với những kẻ như vậy!

Hắn phải lấy lại điều mà hắn từng cho là sự bình đẳng của mọi con người! Bởi vì, lòng thương xót mà hắn cho đi cuối cùng sẽ biến thành gươm súng và gậy gộc đánh lên chính thân thể hắn!

Thanh kiếm sắc bén vung lên, ánh kiếm tỏa sáng rực rỡ, trong khoảng sân nhỏ vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tiếng kêu của một con thú.

Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn bọn họ, Tiêu gia đã nhiều năm nhãn nhịn để duy trì đại cục, nhưng lại nhận được vô số ánh mắt lạnh lẽo của người đời!

Vì lòng tốt và những nỗ lực trong quá khứ không thể cho họ được một chút tôn trọng, vậy thì hãy dùng sức mạnh hiện tại để có được điều đó!

Tiêu Lâm giơ kiếm lên! Ánh mắt lạnh lùng và sắc bén!

Người đàn bà mua vuil

Mụ đàn bà chẳng khác nào con chó!

Nhà họ Tiêu thấp hèn!

Cho các ngươi nói!

Nói chán thì thôi!

Bọn họ là người hầu của Tân phủ thì hắn có sợ không? Bây giờ dù cho Thiên Vương có mặt ở đây cũng không ngăn nổi hắn!

Những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, nô tì Tân gia nghe thấy tiếng động cũng chạy tới xem chuyện gì đang xảy ra, từ xa nhìn lại đã thấy cô gia đang giơ kiếm... giết người!

Tất cả đám đầy tớ đều bị một kiếm xuyên hầu, đường kiếm vô cùng gọn gàng và chuẩn xác!

Đôi mắt mở to của đám đầy tớ tràn đầy vẻ khó tin và kinh hãi. Họ ngã xuống đất, nôn ra máu liên tục, lông ngực phập phồng dữ dội, giống như những con cá đang vùng vẫy để sinh tồn.

"ÁỊ" Đám nô tì nhìn rõ cảnh tượng này thì sắc mặt tái nhợt, có người ngất xỉu tại chỗ, chỉ có vài người còn tỉnh táo vội vàng đi báo tin.

Trong bữa tiệc, bà Tiêu cố gắng kiềm chế bản thân, trong khi đám người kia đang chuốc rượu cho bà bằng nhiều cách khác nhau.

Cho đến khi bà Tiêu rơi vào trạng thái hôn mê, đám người xung quanh mới cười khúc khích, ra vẻ ân cần nói: “Tiêu phu nhân say rồi, đưa bà ấy về phòng nghỉ ngơi đi".

“Ừm!” Tần lão thái thái quay đầu lại, rất lạnh lùng nói: “Đưa tới phòng khách đi".

Nô tì thân cận bên cạnh Tân lão thái thái là một cô gái trẻ và thông minh tên là Xuân Minh. Xuân Minh gật đầu, vẫy tay rồi gọi hai nha hoàn đến.

Hai nha hoàn này vẻ mặt có gì đó không ổn lắm, nhỏ giọng nói: "Xuân Minh tỷ tỷ, ở hậu viện xảy ra chuyện, đại công tử đâu rồi?"

Nha hoàn kia nói năng lắp bắp, nếu như đại công tử có ở đây thì có lẽ còn trấn áp được cô gia. Nhưng nếu hắn ta không có ở đây, không một ai có thể ngăn cản Tiêu Lâm.

Ba anh em nhà họ Tần hôm nay vui quá, đã uống say đến mức bất tỉnh. Xuân Minh cau mày: “Sao lại hoảng hốt như vậy, có chuyện gì sao?”

Nha hoàn vội vã kể lại thảm cảnh trong hậu viện.

Máu đã chảy thành sông.

Hơn chục đầy tớ đã chết...và tay của họ bị chặt đứt.

Chặt tay rồi thì thôi, nhưng cô gia còn cho vào bao tải, gửi đến chỗ đại tiểu thư.

"Cái gì?" Xuân Minh sắc mặt tái nhợt, trước nay nàng ta phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ trong Tân phủ, việc gì cũng từng gặp rồi, nhưng việc mà Tiêu Lâm làm tối nay, Tân phủ trước nay chưa từng cói

Cô gia có làm loạn thế nào thì cũng là chuyện gia đình, phải đóng cửa bảo nhau.

Hiện giờ đang có rất nhiều quan nhân khách quý ở đây, ngoại trừ Tân lão thái thái ra làm gì còn ai cản nổi Tiêu Lâm? Mấy vị công tử thì đều đã say không biết trời trăng gì rồi, Xuân Minh sợ đến nỗi sắp khóc đến nơi: "Mau, mau bảo vệ lão phu nhân”.

Tần lão thái thái ngước mắt lên, nhìn thấy bộ dạng cố gắng chống đỡ của bà Tiêu thì vô cùng mất kiên nhẫn: “Xuân Minh, sao còn không đưa bà ta đi nghỉ đi? Tiệc sắp tàn rồi, đưa bà ta đi rồi quay lại dọn dẹp".

Trên bàn tiệc, ánh mắt của Tống Trí lạnh lùng. Được rồi, đây chính là cơ hội, lát nữa ông ta sẽ tìm cách giết chết mẹ Tiêu Lâm, lấy mạng đổi mạng trả thù cho con trai ông ta.

Mọi người trong bữa tiệc đều say khướt, chợt một giọng nói lạnh như nước đá khiến họ tỉnh táo lại trong phút chốc.

"Muốn đưa mẹ tôi đi đâu? Tiêu mỗ đây còn chưa nâng chén kính rượu mọi người, giờ mọi người đi về thì chẳng phải tôi thất lễ sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK