Vì vậy, sau ba ngày phải chém đủ 3600 nhát. Khi chỉ còn lại mười đao, Tống Trí trước mặt đã bị lột sạch da và không còn hình dạng con người nữa.
'Tống Trí ngày đầu tiên vẫn cầu xin được sống. Ngày thứ hai, ông ta cầu xin được chết.
Ngày thứ ba, ông ta đã khóc. Yết hầu chuyển động lên xuống, phát ra âm thanh yếu ớt.
"Hu hu hu hu..."
Đến ngày thứ ba ông ta đã không còn mạnh mẽ và cứng đầu như ngày đầu tiên nữa.
“Cho bổn quan chết đi...Cho bổn quan chết đi...” cho dù đến lúc này, Tống Trí vẫn luôn miệng xưng là "bổn quan", nhất quyết không chịu buông bỏ sự cao quý và tôn nghiêm trong lòng mình.
Rõ ràng, kiếm thuật vượt trội của Bạch Khởi nằm ngoài dự đoán của Tống Trí.
Sự nghiêm túc của Tiêu Lâm cũng vượt xa sức tưởng tượng của Tống Trí.
Bạch Khởi thi hành án, Tiêu Lâm đứng ở bên cạnh kiên nhẫn đếm.
Từ 1 đến 3590......
Mỗi lần Tiêu Lâm xướng lên một con số, thanh Thuần Quân lại chém xuống 'Tống Trí một nhát, một nhát, lại một nhát nữa.
Nghe đi nghe lại, đến ngày thứ ba, Tống Trí mỗi khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Lâm thì toàn thân run lên không thể kiểm soát.
Đây là ác quỷ! Đây đúng là ác quỷ! Còn là một con ác quỷ cực kỳ gian xảo!
Tiêu Lâm nói mình là người có quy tắc, luật pháp nhà Ngụy ghi là 3600 nhát chém, không được thiếu dù chỉ một nhát.
"Giết ta đi, cầu xin ngươi giết ta đi..." Tống Trí vừa khóc vừa lẩm bẩm.
"Ai đã giết Dịch Vô Lý?”
"Bổn quan không..." Tống Trí nức nở... "3591".
"3592".
"3893".
Mỗi lần Tiêu Lâm đọc lên một con số, Thuần Quân lại cắt xẻ một miếng thịt của Tống Trí.
"3596".
"3597".
Tiêu Lâm tàn nhẫn mở miệng đọc từng con số, đẩy sức chịu đựng của Tống Trí lên đến cực hạn.
Chỉ còn lại ba nhát cuối cùng.
Tống Trí cuối cùng cũng chịu thua. "Không! Không! Ta nói! Ta nói!"
Tống Trí chỉ còn chút hơi tàn, đến nỗi ông ta cũng chẳng còn xưng là "bổn quan" nữa. Dù sao thì "bổn quan" phải nói hai chữ, còn "ta" thì chỉ cần một chữ.
Đợi ông ta nói xong hai chữ "bổn quan", Tiêu Lâm đã đếm xong rồi, nhát kiếm của Bạch Khởi cũng không hề chậm trễ.
Chỉ còn lại ba nhát kiếm, Tống Trí đã gục ngã.
Ông ta không muốn nghe lại giọng của Tiêu Lâm!
Cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa!
Càng không muốn chịu thêm bất cứ nỗi đau nào do Thuần Quân gây ra nữa! Không muốn!
'Tống Trí ngày đầu tiên vẫn cầu xin được sống. Ngày thứ hai, ông ta cầu xin được chết.
Ngày thứ ba, ông ta đã khóc. Yết hầu chuyển động lên xuống, phát ra âm thanh yếu ớt.
"Hu hu hu hu..."
Đến ngày thứ ba ông ta đã không còn mạnh mẽ và cứng đầu như ngày đầu tiên nữa.
“Cho bổn quan chết đi...Cho bổn quan chết đi...” cho dù đến lúc này, Tống Trí vẫn luôn miệng xưng là "bổn quan", nhất quyết không chịu buông bỏ sự cao quý và tôn nghiêm trong lòng mình.
Rõ ràng, kiếm thuật vượt trội của Bạch Khởi nằm ngoài dự đoán của Tống Trí.
Sự nghiêm túc của Tiêu Lâm cũng vượt xa sức tưởng tượng của Tống Trí.
Bạch Khởi thi hành án, Tiêu Lâm đứng ở bên cạnh kiên nhẫn đếm.
Từ 1 đến 3590......
Mỗi lần Tiêu Lâm xướng lên một con số, thanh Thuần Quân lại chém xuống 'Tống Trí một nhát, một nhát, lại một nhát nữa.
Nghe đi nghe lại, đến ngày thứ ba, Tống Trí mỗi khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Lâm thì toàn thân run lên không thể kiểm soát.
Đây là ác quỷ! Đây đúng là ác quỷ! Còn là một con ác quỷ cực kỳ gian xảo!
Tiêu Lâm nói mình là người có quy tắc, luật pháp nhà Ngụy ghi là 3600 nhát chém, không được thiếu dù chỉ một nhát.
"Giết ta đi, cầu xin ngươi giết ta đi..." Tống Trí vừa khóc vừa lẩm bẩm.
"Ai đã giết Dịch Vô Lý?”
"Bổn quan không..." Tống Trí nức nở... "3591".
"3592".
"3893".
Mỗi lần Tiêu Lâm đọc lên một con số, Thuần Quân lại cắt xẻ một miếng thịt của Tống Trí.
"3596".
"3597".
Tiêu Lâm tàn nhẫn mở miệng đọc từng con số, đẩy sức chịu đựng của Tống Trí lên đến cực hạn.
Chỉ còn lại ba nhát cuối cùng.
Tống Trí cuối cùng cũng chịu thua. "Không! Không! Ta nói! Ta nói!"
Tống Trí chỉ còn chút hơi tàn, đến nỗi ông ta cũng chẳng còn xưng là "bổn quan" nữa. Dù sao thì "bổn quan" phải nói hai chữ, còn "ta" thì chỉ cần một chữ.
Đợi ông ta nói xong hai chữ "bổn quan", Tiêu Lâm đã đếm xong rồi, nhát kiếm của Bạch Khởi cũng không hề chậm trễ.
Chỉ còn lại ba nhát kiếm, Tống Trí đã gục ngã.
Ông ta không muốn nghe lại giọng của Tiêu Lâm!
Cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa!
Càng không muốn chịu thêm bất cứ nỗi đau nào do Thuần Quân gây ra nữa! Không muốn!