“Phía trước là thôn Ám Uyên”, người buôn ngựa chỉ về phía trước: “Đại nhân, tôi chỉ có thể đưa ngài tới đây thôi”.
"Được, quay về đi”, Tiêu Lâm lấy ra một tờ ngân phiếu, người buôn ngựa hưng phấn nhận lấy: "Đa tạ đại nhân! Đa tạ! Lần sau mua ngựa, đại nhân lại đến chỗ tiểu nhân nhé!”
Tiêu Lâm đã nhìn thấy sự khinh thường của người buôn ngựa trên đường đi. Đám con buôn đều hay phán xét như vậy, hẳn không thèm tính toán nhưng lần sau lại tới thì xin kiếu. Hắn bình tĩnh nói: “Lui đi".
"Được! Được! Được! Tiểu nhân thường bán ngựa ở đó! Lần sau nhất định đại nhân phải ghé đấy nhé! Tiểu nhân nhất định sẽ tặng cho ngài những con ngựa tốt nhất!"
Tiêu Lâm vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người buôn ngựa đang hưng phấn nên hoàn toàn không để ý tới. Hắn nhìn đi nhìn lại tờ ngân phiếu, cái này là thật sao? Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người hào phóng như vậy!
Sau khi cảm ơn rối rít, tay buôn ngựa phóng đi. Ngựa và gió mạnh hất cát bụi dưới chân bay mù mịt, che phủ bầu trời. Nhưng trong đám bụi đó dường như còn có bóng người khác, mặt trời rực sáng trên bầu trời, Bạch Khởi nheo mắt: "Chủ nhân, hình như còn có người khác đang tới”.
"Hắn đã theo chúng ta suốt đường đi rồi, đi, chúng ta vào trước", Tiêu Lâm läc đầu, người đàn ông này chính là kẻ ngốc trong ngõ, không biết vì lý do gì mà người này cứ đuổi theo hẳn đến tận đây.
Hắn mới làm Hội nguyên được mấy ngày mà đã có người muốn tới lấy mạng rồi sao?
Cổ nhân sao lại cố chấp không chịu thua đến vậy?
Tiêu Lâm không thèm quan tâm đến Kiếm Sỉ, đi thẳng vào thôn Ám Uyên. Trên mảnh đất hoang lạnh đầu thôn có một quan nha, nơi binh lính đóng quân quanh năm để canh gác nô lệ Côn Luân.
Tên gọi là Ám Uyên, nhưng thực chất chỉ là một ngôi làng bình thường. Đó là ngôi làng nằm ở một nơi hẻo lánh và vô cùng hoang vắng, mặt đất phủ đầy cát vàng và không một ngọn cỏ nào mọc lên nổi.
Nô lệ Côn Luân đều sinh sống ở đây. Trong thôn không có ruộng đồng, nguồn nước cũng khan hiếm, khó có thể tưởng tượng đây cũng là nơi thuộc địa phận kinh thành.
Ở nơi đây, đàn ông kiếm sống bằng cách đánh giết, làm hộ vệ hoặc làm giang hồ. Người già yếu, phụ nữ và trẻ em đều dựa vào đàn ông để sống. Vì không có nông nghiệp nên nếu không có thức ăn từ bên ngoài thì chỉ có nước chết đói, tất cả nô lệ Côn Luân đều ăn cơm thừa canh cặn của vạn nhà mà lớn lên.
Họ rúc vào nhau để sưởi ấm, nhà ai có đồ ăn đều đem ra chia cho mọi người.
Rất ít người tới thôn Ám Uyên này, nếu có tới thì đều là quan gia.
Ngay khi đứa con của một nô lệ Côn Luân được sinh ra, người của quan phủ sẽ đến đóng dấu cho đứa bé.
Nơi đây dù hoang văng nhưng vẫn có quan viên quản lý. Cái gọi là quản lý cũng rất đơn giản, đó là đánh dấu và ghi danh nô lệ Côn Luân mới vào danh sách nô lệ.
Một số nô lệ Côn Luân muốn con mình được đối xử như thường dân nên bí mật đưa đứa trẻ ra ngoài sau khi sinh. Nhưng nếu bị phát hiện, cả cha mẹ và đứa con đều sẽ bị đánh chết.
Vì vậy, chưa từng có nô lệ Côn Luân nào thành công nên nhiều thế hệ nô lệ Côn Luân đều phải sống với vết hắn trên gáy và bị kẻ khác chà đạp.
Sự xuất hiện của Tiêu Lâm khiến cho quan binh canh giữ không khỏi ngạc nhiên. Mấy khi có một vị khách trông có vẻ giàu sang, khí thế uy nghiêm cưỡi ngựa đi tới nơi như thế này.
Bạch Khởi?
Các quan binh nhận ra Bạch Khởi. ở làng này, trước kia cũng không nhiều người biết đến Bạch Khởi. Nhưng sau khi làm hộ vệ cho Tiêu Lâm thì hắn mới có chút tiền đồ, trở thành người nổi tiếng trong thôn.
Vậy người đứng bên cạnh nhất định là Tiêu Lâm, chủ nhân của Bạch Khởi, cũng là cô gia của Tân phủ.
Thôn Ám Uyên này là nơi ngay cả người bình thường cũng sẽ khinh thường, vì sao một Hội nguyên được hoàng đế sắc. phong, một nhân tài đang lên ở kinh thành lại đến nơi như thế này?
Thường thì sau khi một nô lệ Côn Luân trở thành hộ vệ, hắn sẽ không bao giờ quay lại thôn Ám Uyên này. Khi một nô lệ trở thành một con người thì làm gì có chuyện muốn chui lại vào cái cũi ngày xưa?
Nhưng Bạch Khởi đã quay lại và mang theo chủ nhân của mình.
Nói như vậy thì hơi ngược, người trở về không phải Bạch Khởi mà là Tiêu Lâm đưa Bạch Khởi cùng đi tới đây.
Nhóm quan binh này có vẻ hoảng hốt, họ run rẩy như thể. đang che đậy điều gì đó.
Tiêu Lâm liếc nhìn vào bên trong, nhưng bị bọn họ chặn lại: "Tiêu Hội nguyên, sao ngài lại tới đây?”
"Tuyển nhân công".
Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn ra phía sau, bên tai hắn văng vắng tiếng khóc yếu ớt.
"Được, quay về đi”, Tiêu Lâm lấy ra một tờ ngân phiếu, người buôn ngựa hưng phấn nhận lấy: "Đa tạ đại nhân! Đa tạ! Lần sau mua ngựa, đại nhân lại đến chỗ tiểu nhân nhé!”
Tiêu Lâm đã nhìn thấy sự khinh thường của người buôn ngựa trên đường đi. Đám con buôn đều hay phán xét như vậy, hẳn không thèm tính toán nhưng lần sau lại tới thì xin kiếu. Hắn bình tĩnh nói: “Lui đi".
"Được! Được! Được! Tiểu nhân thường bán ngựa ở đó! Lần sau nhất định đại nhân phải ghé đấy nhé! Tiểu nhân nhất định sẽ tặng cho ngài những con ngựa tốt nhất!"
Tiêu Lâm vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người buôn ngựa đang hưng phấn nên hoàn toàn không để ý tới. Hắn nhìn đi nhìn lại tờ ngân phiếu, cái này là thật sao? Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người hào phóng như vậy!
Sau khi cảm ơn rối rít, tay buôn ngựa phóng đi. Ngựa và gió mạnh hất cát bụi dưới chân bay mù mịt, che phủ bầu trời. Nhưng trong đám bụi đó dường như còn có bóng người khác, mặt trời rực sáng trên bầu trời, Bạch Khởi nheo mắt: "Chủ nhân, hình như còn có người khác đang tới”.
"Hắn đã theo chúng ta suốt đường đi rồi, đi, chúng ta vào trước", Tiêu Lâm läc đầu, người đàn ông này chính là kẻ ngốc trong ngõ, không biết vì lý do gì mà người này cứ đuổi theo hẳn đến tận đây.
Hắn mới làm Hội nguyên được mấy ngày mà đã có người muốn tới lấy mạng rồi sao?
Cổ nhân sao lại cố chấp không chịu thua đến vậy?
Tiêu Lâm không thèm quan tâm đến Kiếm Sỉ, đi thẳng vào thôn Ám Uyên. Trên mảnh đất hoang lạnh đầu thôn có một quan nha, nơi binh lính đóng quân quanh năm để canh gác nô lệ Côn Luân.
Tên gọi là Ám Uyên, nhưng thực chất chỉ là một ngôi làng bình thường. Đó là ngôi làng nằm ở một nơi hẻo lánh và vô cùng hoang vắng, mặt đất phủ đầy cát vàng và không một ngọn cỏ nào mọc lên nổi.
Nô lệ Côn Luân đều sinh sống ở đây. Trong thôn không có ruộng đồng, nguồn nước cũng khan hiếm, khó có thể tưởng tượng đây cũng là nơi thuộc địa phận kinh thành.
Ở nơi đây, đàn ông kiếm sống bằng cách đánh giết, làm hộ vệ hoặc làm giang hồ. Người già yếu, phụ nữ và trẻ em đều dựa vào đàn ông để sống. Vì không có nông nghiệp nên nếu không có thức ăn từ bên ngoài thì chỉ có nước chết đói, tất cả nô lệ Côn Luân đều ăn cơm thừa canh cặn của vạn nhà mà lớn lên.
Họ rúc vào nhau để sưởi ấm, nhà ai có đồ ăn đều đem ra chia cho mọi người.
Rất ít người tới thôn Ám Uyên này, nếu có tới thì đều là quan gia.
Ngay khi đứa con của một nô lệ Côn Luân được sinh ra, người của quan phủ sẽ đến đóng dấu cho đứa bé.
Nơi đây dù hoang văng nhưng vẫn có quan viên quản lý. Cái gọi là quản lý cũng rất đơn giản, đó là đánh dấu và ghi danh nô lệ Côn Luân mới vào danh sách nô lệ.
Một số nô lệ Côn Luân muốn con mình được đối xử như thường dân nên bí mật đưa đứa trẻ ra ngoài sau khi sinh. Nhưng nếu bị phát hiện, cả cha mẹ và đứa con đều sẽ bị đánh chết.
Vì vậy, chưa từng có nô lệ Côn Luân nào thành công nên nhiều thế hệ nô lệ Côn Luân đều phải sống với vết hắn trên gáy và bị kẻ khác chà đạp.
Sự xuất hiện của Tiêu Lâm khiến cho quan binh canh giữ không khỏi ngạc nhiên. Mấy khi có một vị khách trông có vẻ giàu sang, khí thế uy nghiêm cưỡi ngựa đi tới nơi như thế này.
Bạch Khởi?
Các quan binh nhận ra Bạch Khởi. ở làng này, trước kia cũng không nhiều người biết đến Bạch Khởi. Nhưng sau khi làm hộ vệ cho Tiêu Lâm thì hắn mới có chút tiền đồ, trở thành người nổi tiếng trong thôn.
Vậy người đứng bên cạnh nhất định là Tiêu Lâm, chủ nhân của Bạch Khởi, cũng là cô gia của Tân phủ.
Thôn Ám Uyên này là nơi ngay cả người bình thường cũng sẽ khinh thường, vì sao một Hội nguyên được hoàng đế sắc. phong, một nhân tài đang lên ở kinh thành lại đến nơi như thế này?
Thường thì sau khi một nô lệ Côn Luân trở thành hộ vệ, hắn sẽ không bao giờ quay lại thôn Ám Uyên này. Khi một nô lệ trở thành một con người thì làm gì có chuyện muốn chui lại vào cái cũi ngày xưa?
Nhưng Bạch Khởi đã quay lại và mang theo chủ nhân của mình.
Nói như vậy thì hơi ngược, người trở về không phải Bạch Khởi mà là Tiêu Lâm đưa Bạch Khởi cùng đi tới đây.
Nhóm quan binh này có vẻ hoảng hốt, họ run rẩy như thể. đang che đậy điều gì đó.
Tiêu Lâm liếc nhìn vào bên trong, nhưng bị bọn họ chặn lại: "Tiêu Hội nguyên, sao ngài lại tới đây?”
"Tuyển nhân công".
Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn ra phía sau, bên tai hắn văng vắng tiếng khóc yếu ớt.