Chưởng quầy tỉnh táo lại, ra hiệu cho người làm thuê nhanh chóng lấy bút mực giấy nghiên. Bá tánh đi qua tụ tập ở cửa nhìn xung quanh, cô gia của Tần phủ lại ra ngoài làm mưa làm gió rồi, thi Hội không ôn tập, lại chạy đi mua kiếm, định thi không được, chém đôi bài thi ra à?
Các bá tánh trào phúng không thôi, cười ha ha.
Tiêu Lâm nghiền mài, nhấc bút, đặt bút, hành văn liền mạch lưu loát.
“Lẽ đổi chẫn không đổi, kí hiệu nhìn góc vuông.”
Bài vè này là bài vè của công thức dạy hàm số lượng giác, công thức dạy hàm số lượng giác là chỉ trong hàm số lượng giác, dùng tính tuần hoàn để chuyển đổi hàm lượng giác có góc tương đối lớn, thành công thức hàm lượng giác có góc tương đối nhỏ.
Người từng học toán, đều sẽ tiếp xúc với câu này, ám hiệu này không tệ.
Tiêu Lâm phóng khoáng đặt bút, nhướng mày: “Xong rồi.” Chưởng quầy ngơ ngác: “Thế này là xong rồi.” Trước kia có con cháu kinh thành nào không trầm ngâm
hồi lâu, còn Tiêu Lâm chỉ mất nửa phút, tốc độ nhanh chóng, khiến người ta phải chép miệng.
“Đúng thế, xong rồi.” Tiêu Lâm gật đầu, chắc vị đại huynh đệ này là sinh viên khoa tự nhiên, khả năng thực hành của sinh viên khoa tự rất mạnh, hơn nữa luyện kiếm cần thiết kế thân kiếm, còn phải tính toán tỷ trọng nguyên vật liệu, thời gian vào lò cùng dữ liệu các khía cạnh.
Coi như vị đại huynh đệ này cũng có tí lòng, không để lại ám hiệu quá phức tạp cho vị đồng hương Tiêu Lâm tới sau.
Chưởng quầy và các người làm thuê của Côn Ngô Các cũng không biết đáp án, mỗi lần đáp đề xong, chưởng quầy sẽ đưa tờ giấy tới chỗ Dịch công tử.
Dịch công tử là chủ nhân của Côn Ngô Các. Côn Ngô Các theo chế độ thừa kế, con nối nghiệp cha. Vị đại huynh đệ mà Tiêu Lâm hỏi, là ông nội của Dịch công tử.
Chưởng quầy thu giấy lại, nói: “Công tử đợi chút, ta đi hỏi.”
Tiêu Lâm gật đầu, chưởng quầy rời đi, đầu của người làm thuê càng lắc ghế hơn, cho dù con cháu thế gia có hiển hách tới đây, trong mắt Côn Ngô Các, bọn họ chỉ là lợn ngu có tiền thôi, lúc này, có tên làm thuê đã âm thầm học tiếng lợn kêu, khiến mọi người cười nắc nẻ!
Tiêu Lâm ngồi trên ghế không hề gì, chuyên chú nhìn thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, thân kiếm lưu loát sắc bén, ở hiện đại thì cũng là một món vũ khí tốt đấy!
Vị đại huynh đệ này cố ý để kiếm loại hai trở xuống cho người Đại Ngụy, chỉ để một thanh kiếm loại một cho người Hoa Hạ. Hơn nữa thanh kiếm này chưa bị ai lấy đi bao giờ, xem ra Tiêu Lâm là người Hoa Hạ thứ hai tới Đại Ngụy rồi.
Vị đại huynh đệ này là điển hình của sinh viên khoa tự nhiên, thẳng thắn, cố chấp, cả đời ở Đại Ngụy, có lẽ cũng chỉ làm mỗi kiếm thôi.
Chuyện kể rằng Tiêu Hình là một tên mọt sách, thường ra vào kinh thành, ngoài đọc sách thì không làm được gì, không biết gì nữa. Tiêu Lâm suy nghĩ, sau này nên ra ngoài đi dạo mới được, nếu không phải có Bạch Khởi, thì hắn cũng chưa từng để ý tới Côn Ngô Các này, xem ra trong tối tăm đã có ý trời rồi.
Chưởng quầy chạy chậm một mạch, lần này không biết vì sao, chưởng quầy lại nôn nóng từ tận đáy lòng, ông ta cũng muốn biết đáp án này có đúng không.
Ra khỏi Côn Ngô Các, đi tới sân phía sau, cần qua một hàng lang dài, lại xuyên qua ba năm tòa núi giả, chưởng quầy mới tới một cái sân lịch sự tao nhã.
Trong sân, rừng cây tươi tốt, bên phải có tường đá, trên tường toàn rêu xanh, nước nhỏ giọt từ trên xuống dưới vào trong con kênh, trong trẻo vui tai, nhỏ bé thú vị.
Quản gia đứng trong sân, lễ độ cung kính nói với cửa phòng đóng kín: “Dịch công tử, hôm nay có người đáp đề.”
“Ừm” Trong phòng, Dịch công tử nặng nề đáp một tiếng, không có tí hứng thú nào.
Chưởng quầy theo quy củ cũ, hắng giọng, nói: “Ta đọc đề cho công tử, mời công tử cho ý kiến”
Những câu đối lúc trước, Dịch công tử sẽ cho ba loại đánh giá. Nếu là thượng, có thể lấy kiếm loại ba, cứ như thế, dưới đó chỉ có thể lấy một thanh kiếm hạng năm bình thường.
Chưởng quầy mở giấy ra, kiểu chữ trên đó như rồng bay phượng múa, cực kì thô bạo: “Người đáp đề hôm nay, rút ra đề một câu đối. Vế trên là lẻ đổi chăn không đổi...”
Đọc đến đáp án, chưởng quầy nuốt nước bọt: “Người trả lời đáp vế dưới là: kí hiệu nhìn góc vuông.”
Cho dù chưởng quầy không có văn hóa, cũng biết vế dưới này diễn đạt không lưu loát, ông ta đọc xong, người trong phòng yên tĩnh một lát.
“Két” một tiếng, cửa phòng cực ít mở lại mở ra rồi! Một người vịn vào cửa, mặt mày tràn đầy kích động và vui mừng: “Là ai đáp đề?”
Các bá tánh trào phúng không thôi, cười ha ha.
Tiêu Lâm nghiền mài, nhấc bút, đặt bút, hành văn liền mạch lưu loát.
“Lẽ đổi chẫn không đổi, kí hiệu nhìn góc vuông.”
Bài vè này là bài vè của công thức dạy hàm số lượng giác, công thức dạy hàm số lượng giác là chỉ trong hàm số lượng giác, dùng tính tuần hoàn để chuyển đổi hàm lượng giác có góc tương đối lớn, thành công thức hàm lượng giác có góc tương đối nhỏ.
Người từng học toán, đều sẽ tiếp xúc với câu này, ám hiệu này không tệ.
Tiêu Lâm phóng khoáng đặt bút, nhướng mày: “Xong rồi.” Chưởng quầy ngơ ngác: “Thế này là xong rồi.” Trước kia có con cháu kinh thành nào không trầm ngâm
hồi lâu, còn Tiêu Lâm chỉ mất nửa phút, tốc độ nhanh chóng, khiến người ta phải chép miệng.
“Đúng thế, xong rồi.” Tiêu Lâm gật đầu, chắc vị đại huynh đệ này là sinh viên khoa tự nhiên, khả năng thực hành của sinh viên khoa tự rất mạnh, hơn nữa luyện kiếm cần thiết kế thân kiếm, còn phải tính toán tỷ trọng nguyên vật liệu, thời gian vào lò cùng dữ liệu các khía cạnh.
Coi như vị đại huynh đệ này cũng có tí lòng, không để lại ám hiệu quá phức tạp cho vị đồng hương Tiêu Lâm tới sau.
Chưởng quầy và các người làm thuê của Côn Ngô Các cũng không biết đáp án, mỗi lần đáp đề xong, chưởng quầy sẽ đưa tờ giấy tới chỗ Dịch công tử.
Dịch công tử là chủ nhân của Côn Ngô Các. Côn Ngô Các theo chế độ thừa kế, con nối nghiệp cha. Vị đại huynh đệ mà Tiêu Lâm hỏi, là ông nội của Dịch công tử.
Chưởng quầy thu giấy lại, nói: “Công tử đợi chút, ta đi hỏi.”
Tiêu Lâm gật đầu, chưởng quầy rời đi, đầu của người làm thuê càng lắc ghế hơn, cho dù con cháu thế gia có hiển hách tới đây, trong mắt Côn Ngô Các, bọn họ chỉ là lợn ngu có tiền thôi, lúc này, có tên làm thuê đã âm thầm học tiếng lợn kêu, khiến mọi người cười nắc nẻ!
Tiêu Lâm ngồi trên ghế không hề gì, chuyên chú nhìn thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, thân kiếm lưu loát sắc bén, ở hiện đại thì cũng là một món vũ khí tốt đấy!
Vị đại huynh đệ này cố ý để kiếm loại hai trở xuống cho người Đại Ngụy, chỉ để một thanh kiếm loại một cho người Hoa Hạ. Hơn nữa thanh kiếm này chưa bị ai lấy đi bao giờ, xem ra Tiêu Lâm là người Hoa Hạ thứ hai tới Đại Ngụy rồi.
Vị đại huynh đệ này là điển hình của sinh viên khoa tự nhiên, thẳng thắn, cố chấp, cả đời ở Đại Ngụy, có lẽ cũng chỉ làm mỗi kiếm thôi.
Chuyện kể rằng Tiêu Hình là một tên mọt sách, thường ra vào kinh thành, ngoài đọc sách thì không làm được gì, không biết gì nữa. Tiêu Lâm suy nghĩ, sau này nên ra ngoài đi dạo mới được, nếu không phải có Bạch Khởi, thì hắn cũng chưa từng để ý tới Côn Ngô Các này, xem ra trong tối tăm đã có ý trời rồi.
Chưởng quầy chạy chậm một mạch, lần này không biết vì sao, chưởng quầy lại nôn nóng từ tận đáy lòng, ông ta cũng muốn biết đáp án này có đúng không.
Ra khỏi Côn Ngô Các, đi tới sân phía sau, cần qua một hàng lang dài, lại xuyên qua ba năm tòa núi giả, chưởng quầy mới tới một cái sân lịch sự tao nhã.
Trong sân, rừng cây tươi tốt, bên phải có tường đá, trên tường toàn rêu xanh, nước nhỏ giọt từ trên xuống dưới vào trong con kênh, trong trẻo vui tai, nhỏ bé thú vị.
Quản gia đứng trong sân, lễ độ cung kính nói với cửa phòng đóng kín: “Dịch công tử, hôm nay có người đáp đề.”
“Ừm” Trong phòng, Dịch công tử nặng nề đáp một tiếng, không có tí hứng thú nào.
Chưởng quầy theo quy củ cũ, hắng giọng, nói: “Ta đọc đề cho công tử, mời công tử cho ý kiến”
Những câu đối lúc trước, Dịch công tử sẽ cho ba loại đánh giá. Nếu là thượng, có thể lấy kiếm loại ba, cứ như thế, dưới đó chỉ có thể lấy một thanh kiếm hạng năm bình thường.
Chưởng quầy mở giấy ra, kiểu chữ trên đó như rồng bay phượng múa, cực kì thô bạo: “Người đáp đề hôm nay, rút ra đề một câu đối. Vế trên là lẻ đổi chăn không đổi...”
Đọc đến đáp án, chưởng quầy nuốt nước bọt: “Người trả lời đáp vế dưới là: kí hiệu nhìn góc vuông.”
Cho dù chưởng quầy không có văn hóa, cũng biết vế dưới này diễn đạt không lưu loát, ông ta đọc xong, người trong phòng yên tĩnh một lát.
“Két” một tiếng, cửa phòng cực ít mở lại mở ra rồi! Một người vịn vào cửa, mặt mày tràn đầy kích động và vui mừng: “Là ai đáp đề?”