Tiêu Lâm gào thét một tiếng, Bạch Khởi luôn chờ lệnh trong chỗ tối, giãm qua sương đêm lạnh lẽo đi tới, nhanh chóng lướt vào.
Thân hình đi tới đâu, luồng sát khí lại khuấy động không khí trong con hẻm dài, hóa thành cơn gió lạnh băng, thổi khiến mặt đám người Chu Hành cũng phát đau!
Các bá tánh thấy tình hình không ổn, hoảng loạn lo sợ trốn tránh.
“AI” Đao Yển Nguyệt của Từ Đạt là binh khí hạng nặng, y vung đao, hai mắt đỏ hồng chém về phía Tiêu Lâm!
Tiêu Lâm cau chặt mày, đứng lù lù không động đậy! Khi đao Yển Nguyệt còn cách hắn nửa nắm đấm, Bạch Khởi gầm một tiếng, đến trước Từ Đạt, tay phải ngăn đao Yển Nguyệt, tay trái tung một đấm, tấn công vào bụng Từ Đạt!
“Phụt!” Từ Đạt lùi hai bước liền, phun ra một ngụm máu tươi!
Chu Hành và Tống Thiên Vấn kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc hai chân Từ Đạt đã ổn định, y đứng cách Bạch Khởi năm bước, trên mặt không có biểu cảm đau khổ.
Lúc này, Tiêu Lâm mới hiểu vì sao ai nấy đều nói nô lệ Côn Luân là chiến sĩ trời sinh.
Trong lúc chiến đấu bọn họ sẽ không có tí ý chùn chân nào, cũng sẽ không lộ vẻ yếu đuối gì cả.
Từ Đạt có đao Yển Nguyệt, còn Bạch Khởi tay không lại chẳng hề có ý lùi bước, y tiến lên trước từng bước một, bước chân ổn định dẫm lên hạt cái trên mặt đất vang tiếng sàn sạt.
Đao Yển Nguyệt là một loại đao cán dài, thân đao hay cán đao đều có nhiều hình chạm khắc tinh xảo, chính vì khá nặng, cho nên khi chém, uy lực của phát chém không thể coi tường. Về phần truyền thuyết của nó, người Hoa Hạ nghe nhiều nên quen: rượu ấm chém Hoa Hùng, chém Nhan Lương Văn Sửu, qua năm ải chém sáu tướng.
Màu mắt của Bạch Khởi lạnh như ánh trăng, Từ Đạt và y cùng gầm thét một tiếng, đao Yển Nguyệt như khí thế tạo trời lập đất, đao lớn chém xuống!
Thân đao nặng nề, lại được rót nội lực và sát khí vào, càng như càng búa nặng ngàn cân!
“Rầm!” Tốc độ Bạch Khởi nhanh, thân đao chưa rơi vào người y, nhưng cán đao vẫn nặng như búa, hung hăng nện mạnh vào vai Bạch Khởi.
“Cạch cạchl” Thậm chí tới Tiêu Lâm cũng có thể nghe tiếng xương vai nứt vỡ!
Tiêu Lâm kinh ngạc, không có binh khí, tốc độ Bạch Khởi lại nhanh, cũng khó địch lại Từ Đạt!
Tim Tống Thiên Vấn luôn nhấc cao, bây giờ thì đắc ý vô cùng! Một tên hộ vệ nghèo đầu bảng, sao có thể so với Từ Đạt sở hữu vũ khí tinh xảo được!
Ngay lúc Tống Thiên Vấn cho rằng Bạch Khởi nên quỳ xuống đất xin tha, Bạch Khởi lại không rên một tiếng nào, mắt y đỏ hồng, lấy khí thế nhanh như chớp, tiến hai bước liên tục, dùng tay còn lại chưa bị thương, cướp đao băng tay không!
Bạch Khởi nhún người nhảy lên, nhảy cao một mét!
Trở tay quét qua!
Chém về phía cánh tay Từ Đạt!
Không ai thấy Bạch Khởi làm được thế nào!
Bao gồm cả Tiêu Lâm, cũng chưa nhìn rõ phương pháp của Bạch Khởi!
Đám người kinh ngạc, nhìn một tay Bạch Khởi xách đao, hung hăng vạc vào tay phải của Từ Đạt, một mảng thịt lớn bị tước đi, kinh lạc của cánh tay cũng đứt theo!
“Phụt!” Máu phun ra, bắn vào mặt Tống Thiên Vấn!
“A!” Vì đau nhức, cuối cùng Từ Đạt cũng phát ra tiếng kêu rên! Gân xanh của y nhô lên, người toàn mồ hôi, khó tin nhìn Bạch Khởi, đều xuất thân là nô lệ Côn Luân, vì sao kĩ xảo và sức chiến đấu của y lại mạnh mẽ như vậy?
“Cạch!" Bạch Khởi rơi xuống đất, đao Yển Nguyệt nặng nề gõ xuống đất, chỉ thấy một tay y xách đao, tay khác rũ xuống như con rối bị cắt dây, y ngẩng đầu lạnh lùng nhìn mọi người, hai mắt Bạch Khởi lạnh lẽo như ánh trăng, sát khí trong mắt chỉ tăng không giảm.
Dường như y không nghe thấy tiếng kêu rên của Từ Đạt, y nhìn chăm chằm vào đám người Tống Thiên Vấn, y chỉ biết, bất cứ lúc nào, chỗ nào, chuyện gì, bảo vệ chủ nhân là sứ mạnh duy nhất của y!
Lúc này, Tống Thiên Vấn kinh ngạc phe phẩy cây quạt, Bạch Khởi lập tức nằm chặt đao Yển Nguyệt hơn, y đứng giữa sương lạnh, như sói nhìn hổ thèm, sát khí hừng hực, y chính là một vị tướng quân đến chiến đấu với hàng ngàn quân địch, khí thế nuốt sông núi, coi thường mọi sự vật!
Tống Thiên Vấn ngơ ngác, tay cứng đờ giữa không trung, sợ hãi tim đập nhanh!
Chu Hành cực kì hoảng sợ, các con cháu thế gia khác càng kinh hãi vô cùng!
Nháy mắt, ai cũng không dám lộn xôn!
Thấy nguy hiểm được giải trừ, Bạch Khởi quay người lại, cúi đầu nói: “Chủ nhân, Bạch Khởi phục lệnh.”
“Được” Tiêu Lâm gật đầu, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, là tốt nhất rồi.
Ai ngờ, Tống Thiên Vấn không phục quát: “Từ Đạt! Lên!”
Tiêu Lâm kinh ngạc, Từ Đạt đã bị thương thành như vậy, còn muốn đánh ư?
Cánh tay Từ Đạt bị thương nặng, đao Yển Nguyệt cũng ở trong tay Bạch Khởi, căn bản không cần đánh tiếp nữa!
Tống Thiên Vấn nhìn chăm chăm vào Tiêu Lâm, một nô lệ Côn Luân, không hoàn thành nhiệm vụ, chết không đáng tiếc, sao không lợi dụng triệt để?
Y chỉ muốn Tiêu Lâm chết!
Để hẳn không tham gia thi Hội được! Để cả đời này hắn chỉ có thể làm giải nguyên!
“Mau lên!” Tống Thiên Vấn vừa sợ vừa tức, đôi mắt đầy tơ máu, quát: “Lên cho ta!”
Tống Thiên Vấn ra lệnh một tiếng, Từ Đạt nhịn đau run rẩy đứng lên, nói: “Vâng... Chủ nhân!”
Hộ vệ, luôn phải hoàn thành sứ mệnh.
Trước mắt Từ Đạt mơ hồ, trong lòng thì thầm: “Phải hoàn thành sứ mệnh...”
Y ôm cánh tay, đi từng bước kiên định tới gần Bạch Khởi.
Máu loãng ướt đẫm quần áo của y, Bạch Khởi xách đao muốn lên, Tiêu Lâm lại ra lệnh: “Lùi lại.”
“Vâng” Dù Bạch Khởi khó hiểu, lùi về sau bốn năm bước cùng Tiêu Lâm.
Một người mất 500 ml máu, sẽ hôn mê.
“Rầm!” Trước mắt Từ Đạt tối sầm, còn chưa tới trước mặt Tiêu Lâm, đã tê liệt trên đất như bùn mềm, hôn mê mất.
“Rác rưởi!"” Mặt Tống Thiên Vấn lập tức không nén được giận, hộ vệ của y vẫn luôn có tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành! Sau khi y trúng cử, phụ thân tự mình chọn nô lệ Côn Luân Từ Đạt, còn huấn luyện rất lâu!
Kết quả bây giờ đến Bạch Khởi của Tiêu Lâm cũng không đánh lại, đao Yển Nguyệt còn bị bọn họ cầm đi!
Đao Yển Nguyệt luyện mãi thành thép, là đao lớn hoàn mĩ sắc bén cỡ nào! Đây là vũ khí mà Tống Thiên Vấn tiêu một số tiền lớn để cho người có kinh nghiệm nhất trong kinh thành chế tạo ral
Khi hộ vệ đánh nhau, bên thẳng có tư cách lấy vũ khí của người thua đi, Tống Thiên Vấn trộm gà không được còn mất nắm gạo, tất nhiên là cực kì tức giận!
Y thu cây quạt lại, quát: “Tiêu Lâm! Trốn sau hộ vệ thì coi là bản lĩnh gì! Không bằng, ngươi tự mình tới gặp ta đi?”
Bạch Khởi nghe thấy, sát khí bùng lên, Tiêu Lâm ngăn y lại: “Ngươi không cần ra tay nữa.”
Tiêu Lâm và Tống Thiên Vấn cùng cấp, đều là cử nhân, hộ vệ của Tiêu Lâm chưa có tư cách đụng vào Tống Thiên Vấn.
Nếu Bạch Khởi động vào Tống Thiên Vấn, theo luật, Bạch Khởi lấy dưới chống trên sẽ bị xử chết.
Bạch Khởi không chỉ là chiến sĩ, còn là một người sống sờ sờ, về sau y sẽ trở thành tướng quân được trăm triệu người ca tụng, tuyệt đối không thể phí mạng vì tên cặn bã như Tống Thiên Vấn!
Tự mình đánh với Tống Thiên Vấn? Vậy càng hạ thấp phẩm cách của Tiêu Lâm.
Binh pháp Tôn Tử có nói: vì thế mà trăm trận trăm thẳng, không tốt cũng là tốt; không đánh mà binh lính khuất phục, tốt cũng là người tốt.
Ý là trăm trận trăm thắng, không thể coi là giỏi giang nhất, không cần chiến đấu mà khuất phục được toàn bộ kẻ địch, mới là giỏi giang nhất.
Hôm nay, Tiêu Lâm hẳn không cần động một đầu ngón tay nào, thì Tống Thiên Vấn sẽ quỳ xuống đất, cầu xin Tiêu Lâm hẳn đừng ghi thù mình! Cầu xin Tiêu Lâm hẳn buông tha cho. mạng chó của bọn họ!
Thân hình đi tới đâu, luồng sát khí lại khuấy động không khí trong con hẻm dài, hóa thành cơn gió lạnh băng, thổi khiến mặt đám người Chu Hành cũng phát đau!
Các bá tánh thấy tình hình không ổn, hoảng loạn lo sợ trốn tránh.
“AI” Đao Yển Nguyệt của Từ Đạt là binh khí hạng nặng, y vung đao, hai mắt đỏ hồng chém về phía Tiêu Lâm!
Tiêu Lâm cau chặt mày, đứng lù lù không động đậy! Khi đao Yển Nguyệt còn cách hắn nửa nắm đấm, Bạch Khởi gầm một tiếng, đến trước Từ Đạt, tay phải ngăn đao Yển Nguyệt, tay trái tung một đấm, tấn công vào bụng Từ Đạt!
“Phụt!” Từ Đạt lùi hai bước liền, phun ra một ngụm máu tươi!
Chu Hành và Tống Thiên Vấn kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc hai chân Từ Đạt đã ổn định, y đứng cách Bạch Khởi năm bước, trên mặt không có biểu cảm đau khổ.
Lúc này, Tiêu Lâm mới hiểu vì sao ai nấy đều nói nô lệ Côn Luân là chiến sĩ trời sinh.
Trong lúc chiến đấu bọn họ sẽ không có tí ý chùn chân nào, cũng sẽ không lộ vẻ yếu đuối gì cả.
Từ Đạt có đao Yển Nguyệt, còn Bạch Khởi tay không lại chẳng hề có ý lùi bước, y tiến lên trước từng bước một, bước chân ổn định dẫm lên hạt cái trên mặt đất vang tiếng sàn sạt.
Đao Yển Nguyệt là một loại đao cán dài, thân đao hay cán đao đều có nhiều hình chạm khắc tinh xảo, chính vì khá nặng, cho nên khi chém, uy lực của phát chém không thể coi tường. Về phần truyền thuyết của nó, người Hoa Hạ nghe nhiều nên quen: rượu ấm chém Hoa Hùng, chém Nhan Lương Văn Sửu, qua năm ải chém sáu tướng.
Màu mắt của Bạch Khởi lạnh như ánh trăng, Từ Đạt và y cùng gầm thét một tiếng, đao Yển Nguyệt như khí thế tạo trời lập đất, đao lớn chém xuống!
Thân đao nặng nề, lại được rót nội lực và sát khí vào, càng như càng búa nặng ngàn cân!
“Rầm!” Tốc độ Bạch Khởi nhanh, thân đao chưa rơi vào người y, nhưng cán đao vẫn nặng như búa, hung hăng nện mạnh vào vai Bạch Khởi.
“Cạch cạchl” Thậm chí tới Tiêu Lâm cũng có thể nghe tiếng xương vai nứt vỡ!
Tiêu Lâm kinh ngạc, không có binh khí, tốc độ Bạch Khởi lại nhanh, cũng khó địch lại Từ Đạt!
Tim Tống Thiên Vấn luôn nhấc cao, bây giờ thì đắc ý vô cùng! Một tên hộ vệ nghèo đầu bảng, sao có thể so với Từ Đạt sở hữu vũ khí tinh xảo được!
Ngay lúc Tống Thiên Vấn cho rằng Bạch Khởi nên quỳ xuống đất xin tha, Bạch Khởi lại không rên một tiếng nào, mắt y đỏ hồng, lấy khí thế nhanh như chớp, tiến hai bước liên tục, dùng tay còn lại chưa bị thương, cướp đao băng tay không!
Bạch Khởi nhún người nhảy lên, nhảy cao một mét!
Trở tay quét qua!
Chém về phía cánh tay Từ Đạt!
Không ai thấy Bạch Khởi làm được thế nào!
Bao gồm cả Tiêu Lâm, cũng chưa nhìn rõ phương pháp của Bạch Khởi!
Đám người kinh ngạc, nhìn một tay Bạch Khởi xách đao, hung hăng vạc vào tay phải của Từ Đạt, một mảng thịt lớn bị tước đi, kinh lạc của cánh tay cũng đứt theo!
“Phụt!” Máu phun ra, bắn vào mặt Tống Thiên Vấn!
“A!” Vì đau nhức, cuối cùng Từ Đạt cũng phát ra tiếng kêu rên! Gân xanh của y nhô lên, người toàn mồ hôi, khó tin nhìn Bạch Khởi, đều xuất thân là nô lệ Côn Luân, vì sao kĩ xảo và sức chiến đấu của y lại mạnh mẽ như vậy?
“Cạch!" Bạch Khởi rơi xuống đất, đao Yển Nguyệt nặng nề gõ xuống đất, chỉ thấy một tay y xách đao, tay khác rũ xuống như con rối bị cắt dây, y ngẩng đầu lạnh lùng nhìn mọi người, hai mắt Bạch Khởi lạnh lẽo như ánh trăng, sát khí trong mắt chỉ tăng không giảm.
Dường như y không nghe thấy tiếng kêu rên của Từ Đạt, y nhìn chăm chằm vào đám người Tống Thiên Vấn, y chỉ biết, bất cứ lúc nào, chỗ nào, chuyện gì, bảo vệ chủ nhân là sứ mạnh duy nhất của y!
Lúc này, Tống Thiên Vấn kinh ngạc phe phẩy cây quạt, Bạch Khởi lập tức nằm chặt đao Yển Nguyệt hơn, y đứng giữa sương lạnh, như sói nhìn hổ thèm, sát khí hừng hực, y chính là một vị tướng quân đến chiến đấu với hàng ngàn quân địch, khí thế nuốt sông núi, coi thường mọi sự vật!
Tống Thiên Vấn ngơ ngác, tay cứng đờ giữa không trung, sợ hãi tim đập nhanh!
Chu Hành cực kì hoảng sợ, các con cháu thế gia khác càng kinh hãi vô cùng!
Nháy mắt, ai cũng không dám lộn xôn!
Thấy nguy hiểm được giải trừ, Bạch Khởi quay người lại, cúi đầu nói: “Chủ nhân, Bạch Khởi phục lệnh.”
“Được” Tiêu Lâm gật đầu, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, là tốt nhất rồi.
Ai ngờ, Tống Thiên Vấn không phục quát: “Từ Đạt! Lên!”
Tiêu Lâm kinh ngạc, Từ Đạt đã bị thương thành như vậy, còn muốn đánh ư?
Cánh tay Từ Đạt bị thương nặng, đao Yển Nguyệt cũng ở trong tay Bạch Khởi, căn bản không cần đánh tiếp nữa!
Tống Thiên Vấn nhìn chăm chăm vào Tiêu Lâm, một nô lệ Côn Luân, không hoàn thành nhiệm vụ, chết không đáng tiếc, sao không lợi dụng triệt để?
Y chỉ muốn Tiêu Lâm chết!
Để hẳn không tham gia thi Hội được! Để cả đời này hắn chỉ có thể làm giải nguyên!
“Mau lên!” Tống Thiên Vấn vừa sợ vừa tức, đôi mắt đầy tơ máu, quát: “Lên cho ta!”
Tống Thiên Vấn ra lệnh một tiếng, Từ Đạt nhịn đau run rẩy đứng lên, nói: “Vâng... Chủ nhân!”
Hộ vệ, luôn phải hoàn thành sứ mệnh.
Trước mắt Từ Đạt mơ hồ, trong lòng thì thầm: “Phải hoàn thành sứ mệnh...”
Y ôm cánh tay, đi từng bước kiên định tới gần Bạch Khởi.
Máu loãng ướt đẫm quần áo của y, Bạch Khởi xách đao muốn lên, Tiêu Lâm lại ra lệnh: “Lùi lại.”
“Vâng” Dù Bạch Khởi khó hiểu, lùi về sau bốn năm bước cùng Tiêu Lâm.
Một người mất 500 ml máu, sẽ hôn mê.
“Rầm!” Trước mắt Từ Đạt tối sầm, còn chưa tới trước mặt Tiêu Lâm, đã tê liệt trên đất như bùn mềm, hôn mê mất.
“Rác rưởi!"” Mặt Tống Thiên Vấn lập tức không nén được giận, hộ vệ của y vẫn luôn có tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành! Sau khi y trúng cử, phụ thân tự mình chọn nô lệ Côn Luân Từ Đạt, còn huấn luyện rất lâu!
Kết quả bây giờ đến Bạch Khởi của Tiêu Lâm cũng không đánh lại, đao Yển Nguyệt còn bị bọn họ cầm đi!
Đao Yển Nguyệt luyện mãi thành thép, là đao lớn hoàn mĩ sắc bén cỡ nào! Đây là vũ khí mà Tống Thiên Vấn tiêu một số tiền lớn để cho người có kinh nghiệm nhất trong kinh thành chế tạo ral
Khi hộ vệ đánh nhau, bên thẳng có tư cách lấy vũ khí của người thua đi, Tống Thiên Vấn trộm gà không được còn mất nắm gạo, tất nhiên là cực kì tức giận!
Y thu cây quạt lại, quát: “Tiêu Lâm! Trốn sau hộ vệ thì coi là bản lĩnh gì! Không bằng, ngươi tự mình tới gặp ta đi?”
Bạch Khởi nghe thấy, sát khí bùng lên, Tiêu Lâm ngăn y lại: “Ngươi không cần ra tay nữa.”
Tiêu Lâm và Tống Thiên Vấn cùng cấp, đều là cử nhân, hộ vệ của Tiêu Lâm chưa có tư cách đụng vào Tống Thiên Vấn.
Nếu Bạch Khởi động vào Tống Thiên Vấn, theo luật, Bạch Khởi lấy dưới chống trên sẽ bị xử chết.
Bạch Khởi không chỉ là chiến sĩ, còn là một người sống sờ sờ, về sau y sẽ trở thành tướng quân được trăm triệu người ca tụng, tuyệt đối không thể phí mạng vì tên cặn bã như Tống Thiên Vấn!
Tự mình đánh với Tống Thiên Vấn? Vậy càng hạ thấp phẩm cách của Tiêu Lâm.
Binh pháp Tôn Tử có nói: vì thế mà trăm trận trăm thẳng, không tốt cũng là tốt; không đánh mà binh lính khuất phục, tốt cũng là người tốt.
Ý là trăm trận trăm thắng, không thể coi là giỏi giang nhất, không cần chiến đấu mà khuất phục được toàn bộ kẻ địch, mới là giỏi giang nhất.
Hôm nay, Tiêu Lâm hẳn không cần động một đầu ngón tay nào, thì Tống Thiên Vấn sẽ quỳ xuống đất, cầu xin Tiêu Lâm hẳn đừng ghi thù mình! Cầu xin Tiêu Lâm hẳn buông tha cho. mạng chó của bọn họ!