Chương 35: Đối đáp
“Mọi người, hôm nay là tiệc mừng của của Tiêu Giải nguyên, Tần tam thiếu gia, Tân tứ thiếu gia, ta rất vinh dự được mời tới dự tiệc. Để góp vui cho buổi tiệc, ta sẽ sáng tác một bài thơ, mong các vị công tử chỉ giáo”.
Yến tiệc sắp kết thúc, Tiêu Lâm đang chuẩn bị rời đi thì Tống Trí đột nhiên lên tiếng khiến Tiêu Lâm vừa đứng dậy lại phải ngồi xuống.
“Như Mộng Lệnh
Tiểu khế thư tề hồ xử. Vấn thủ hướng tuyền điều khứ.
Thị sự bất quan tâm, tự đắc điển trung thâm thú”.
Tống Trí khẽ phất tay áo, tư thế làm thơ trông rất lãng tử: “Vô ngữ. Vô ngữ. Hồi mộ thủ vân phỉ trữ”.
Tiêu Lâm nhướng mày, Tống Trí quả thực có chút tay nghề, tuy rằng không bằng sư phụ, nhưng khách quan mà nói thì cũng khá tốt.
Mọi người nghe xong đều nức nở khen hay.
Tiêu Lâm bất động, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. “Các vị quá khen rồi, Tống mỗ cảm thấy rất
hổ thẹn”.
Tống Trí chắp tay, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Hắn ta nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Lâm: “Hôm nay Tiêu Giải nguyên tới đây, nghe nói Tiêu Giải nguyên đã khiến cả kinh thành kinh ngạc trong thỉ đàn đối thơ ở Tri Nghĩa Đường. Bây giờ Tiêu Giải nguyên lại đứng nhất bảng nên mọi người đều đang truyền tai nhau về danh tiếng của Giải nguyên. Chỉ là con rể của Tần phủ mà đã tài giỏi như vậy, Tống mỗ thật sự không dám khoe khoang”.
Tiêu Lâm vốn tưởng rằng Tống Trí muốn diễn vai một kẻ rộng lượng, nhưng không ngờ hắn ta khen ngợi người khác thì cho qua đi, lại đột nhiên thêm mấy chữ “con rể Tần phủ” vào để xỉa xói, đúng là hết sức nhỏ mọn.
Đây đâu phải là khen ngợi, đây nghe thì có vẻ là khen nhưng thực ra lại đang cố tình hạ thấp, nhằm làm Tiêu Lâm mất thể diện trước mặt mọi người.
Trong tình huống này, nếu không phải hắn ta cố ý làm khó dê Tiêu Lâm ra thì còn có thể là gì?
“Chẳng lẽ hôm nay Tống Trí muốn xả giận thay Chu Hành sao?”
Đánh bại một Chu Hành trẻ tuổi thì lại một
ông già khác nhảy ra, nhà họ Chu đúng là cắn mãi không chịu buông.
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Lâm tự tin nói: “Tống đại nhân quá coi trọng Tiêu mỗ rồi. Tiêu mỗ chỉ vừa mới bắt đầu, đọc sách được mấy năm, không thể so sánh với uy nghiêm và tài năng văn c hương xuất chúng của ngài”.
“Tiêu Giải nguyên khiêm tốn quá. Tên tuổi của cậu giờ đã được biết đến rộng rãi ở kỉnh thành. Ta không bao giờ ngờ tới rằng một người con rể ở rể Tần phủ lại có thể tài năng như vậy. Nhân lúc mọi người tề tựu đông đủ ở đây, tại sao chúng ta không cùng nhau thưởng thức tài nghệ của Tiêu Giải nguyên nhỉ!”
Tống Trí dứt lờỉ, không chỉ Tiêu Lâm cảm thấy không vui, mà Tần Nam Tân Bắc vốn ghét việc thua kém người khác cũng căm hận nhìn Tiêu Lâm. Gần đây tiếng tăm của hắn lan ra khắp nơi, những tài tử khác đêu bị lu mờ dưới cái bóng của hắn.
“E rằng Tiêu mỗ hôm nay phải phụ lòng tốt của Tống đại nhân rồi. Hôm nay Tiêu mỗ đã uống nhiều rượu, không có tâm tình làm thơ”.
Không phải Tiêu Lâm không muốn đọc thơ, chỉ là những bài thơ Hoa Hạ hay như vậy phải được đọc cho người xứng đáng. Nếu chơi
đàn hạc cho bò nghe thì đúng là có có lỗi với đàn hạc.
‘Tiêu Giải nguyên có gì không vừa lòng sao?” Tống Trí khẽ nhướng mày: “Ngươi cho rằng người ở đây không xứng với thơ của ngươi, hay là…”
Lại nữa, lại nữa, lại chuẩn bị tố cáo hắn đạo thơ.
Tiêu Lâm âm thầm đảo mắt chán chường, kịch bản này không có gì mới mẻ.
“Hay là thơ của ngươi, đúng như những kẻ khác nói, là sao chép?”
Tống Trí còn chưa nói xong, mọi người có mặt đều bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện vô cùng hài hước.
Điều khiến Tiêu Lâm đắng lòng là không có aỉ trong nhà họ Tân, kề cả Tân lão thái thái và Tần Phượng Uyển lên tiếng giúp hắn. vẻ mặt Tân Phượng Uyển đầy ghê tởm, như thể hắn đã mang đến nỗi ô nhục lớn cho nhà họ Tân.
Tiêu Lâm từ lâu đã biết những kẻ được gọi là người có quyền có thế này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Một đứa trẻ nhà nghèo không vượt lên được là sai, vượt lên người khác được cũng là sai!
Nhưng càng như vậy, hắn lại càng muốn nổi bật! Hắn không thể để cho kẻ khác tuỳ tiện giẫm đạp lên Tiêu gia!
Tiêu Lâm cười nhạt nói: “Tống đại nhân nghi ngờ Tiêu mỗ, Tiêu mỗ không dám tự bào chữa. Tiêu mỗ có năng lực thật sự hay không, sau này mọi người dần dần sẽ biết. Chỉ là Tiêu mỗ đang không hiểu Tống đại nhân đây là đang nghi ngờ bản thân Tiêu mỗ, hay là đang nghỉ ngờ thánh thượng không phân biệt được vàng thau, lầm tưởng một kẻ lừa đảo thành người tài?”
Bữa tiệc lập tức trở nên yên tĩnh, nếu lúc này một chiếc kim rơi xuống đất, e rằng mọi nqườỉ cũnq có thể nqhe thấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK