Nếu bọn họ quên đi sự hy sinh của Tiêu gia thì chính là phản bội, là vong ơn bội nghĩa!
Bà Tiêu đường đường là vợ của một vị tướng quân uy nghiêm. Vậy mà khi gia đình tướng quân suy sụp, những kẻ tàn nhãn và bất công này lại phủ nhận sự hy sinh và cống hiến của Tiêu phu nhân?
Khi đó, mẹ của Tiêu Lâm đã theo Tiêu gia quân đi chinh phạt người Hung Nô, bà phụ trách về hậu cần và quân nhu. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nó sẽ không thương xót chỉ vì bà là phụ nữ. Bà cũng đã cống hiến hết mình, thậm chí không tiếc cả sinh mạng cho Đại Ngụy.
Nhưng Tân gia lại dám ra tay như vậy!
Chuyện này giống như người khác đánh Tần lão thái thái vậy, kẻ nào dám làm vậy? Không ai dám! Giết phu nhân của một vị tướng quân là tội tru di tam tộc!
Nhà họ Tiêu bây giờ đã không còn địa vị nên Tân Phượng Uyển mới dám ra tay. Hän liếc nhìn Tân lão thái thái, rồi nhìn xoáy vào Tân Phượng Uyển: “Cho dù nhà họ Tiêu đã không còn như xưa nữa! Thì ta, Tiêu Lâm này vẫn sẽ có cách đối phó với cô, hiểu chưa?”
Tân Phượng Uyển sợ hãi run lên, nghiến chặt răng.
"Ta không chỉ có cách đối phó với cô, cho dù tổ phụ của cô có ở đây, cha mẹ huynh đệ cô ở đây thì ta cũng có cách đối phó với loại nữ nhân ngang ngược như cô! Cô cho rằng ông nội cô sẽ bênh vực một đứa cháu gái vong ơn bội nghĩa như cô hay là bênh vực ta đây?”
Tân lão thái thái bị lời nói của Tiêu Lâm làm cho giật mình. Tân lão tướng quân ghét nhất là những kẻ bội bạc. Khi hẳn nói lời này, lớp phòng ngự tâm lý của Tân Phượng Uyển đã sụp đổ.
Tiêu Lâm nghiến răng, nửa giận nửa đe dọa, chỉ vào Tân Phong đang nằm trên mặt đất, cười lạnh nói: “Cho nên, nếu như cô nhận tội đàng hoàng, ta sẽ cho cô thuốc giải! Ta sẽ tha mạng cho cô! Tha cho huynh đệ cô được sống!"
Nụ cười của hắn khiến Tân Phượng Uyển dựng tóc gáy.
Bàn tay định vươn ra đỡ Tân Phượng Uyển của Tần lão thái thái dừng lại giữa không trung. Đúng vậy, bà ta cũng cần Tiêu Lâm đưa thuốc giải. Bà ta đành giậm chân rồi quay đầu đi, không muốn nhìn cảnh tượng khủng khiếp này nữa.
Hôm nay việc cháu gái bà ta làm quả thực có chút quá đáng. Khi biết Tân Phượng Uyển phái người đến đó thì đã quá muộn để ngăn cản rồi.
Nhưng Tần lão thái thái không ngờ rẵng Tiêu Lâm lại bất chấp bữa tiệc mừng, lôi chuyện gia đình ra trước bàn dân thiên hạ, lại còn táo bạo đến mức trả thù như vậy!
Đúng là trên đời này những kẻ liều là những kẻ đáng sợ nhất!
Nhìn thấy bà nội không thể giúp được gì, Tân Phượng Uyển chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ lạy, sau đó vươn đôi tay run rẩy ra một ngụm uống hết bát rượu!
Bị rượu làm cho khó thở, Tân Phượng Uyển cau mày, không ngừng ho khan, sự bướng bỉnh cuối cùng đã không còn nữa. Nàng vừa ho vừa dập đầu lạy chín lần.
Đại tiểu thư xinh đẹp lúc này trông vô cùng nhếch nhác, tựa như bông hoa xinh đẹp mỏng manh bị mưa gió quật ngã, trông rất đáng thương.
Tân lão thái thái vô cùng đau lòng, người nhà họ Tân có bao giờ quỳ gối trước ai như vậy chưa?
Sau khi bà Tiêu nhận chín lạy xin lỗi của Tân Phượng Uyển, bà giống như một vị lão phu nhân, nói: "Đủ rồi, đủ rồi. Đứng dậy đi".
Như thể bà mới là chủ nhân của nhà họ Tân. Tân Phượng Uyển siết chặt nắm đấm: "Cảm ơn mẹ..." “Chữ 'mẹ' này tôi không dám nhận, cô đứng dậy đi".
Tân Phượng Uyển sửng sốt, nàng đã hạ mình đến như vậy, nhưng bà Tiêu lại không tiếp nhận?
Quả nhiên, giỏ nhà ai quai nhà nấy, mẹ nào thì con nấy. Người nhà này ai cũng kiêu ngạo!
Hay lắm! Tiêu Lâm âm thầm tán thưởng bà Tiêu. Bà Tiêu cũng gật đầu, bà không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho nhà họ Tiêu, sao có thể dễ dàng xuống nước?
Hiện trường xung quanh im lặng, Tân phủ nổi tiếng là khó đối phó, Tân gia quân chiến công hiển hách nên ai cũng kiêu ngạo. Người ngoài đều nói cô gia của Tần phủ giống như một con chó, nhưng nhìn từ góc độ hôm nay, lời đồn này đúng là không thể tin được.
Tiêu Lâm tàn nhãn độc ác, lại còn to gan đến mức khiến người khác phát sợ, nhưng đồng thời cũng cực kỳ ngu xuẩn.
Để trút giận với nhà họ Tân mà đầu độc rất nhiều chức sắc có mặt, Tiêu Lâm e rằng không sống nổi qua ngày mai.
Tuy nhiên, với vị cô gia này, được bắt nạt nhà họ Tân một lần xong rồi chết cũng đáng.
"Đừng đi! Lấy thuốc g
Tiểu Lâm đỡ mẹ rời đi nhưng bị Tần lão thái thái chặn lại để lấy thuốc giải, khuôn mặt nhăn nheo vừa nghiêm nghị vừa kiêu hãnh.
Bà ta chắc chắn Tiêu Lâm không dám không đưa thuốc giải cho bà ta. Không ngờ Tiêu Lâm đột nhiên thay đổi sắc mặt, mỉm
cười hỏi: "Tân lão phu nhân, bà đang nói cái gì vậy?"
“Ngươi hạ độc mọi người ở đây mà giờ còn dám không đưa thuốc gi Tân lão thái thái vừa hét lên, thị vệ của Tân phủ đã cầm kiếm xông tới!
"Đầu độc? Loại độc gì? Ta làm sao có thể làm như vậy?” Tiêu Lâm ha ha cười lớn. Tiếng cười của hẳn vang vọng khắp. khoảng sân: "Ha ha ha ha hai"
"Bọn họ chỉ say rượu thôi, trúng độc sao? Ha ha hai"
Tân Phượng Uyển sắc mặt tái nhợt, tiếng cười của Tiêu Lâm đột nhiên dừng lại. Hắn lại đổi nét mặt, trên mặt không. có một chút cợt nhả nào mà là vẻ mặt nghiêm túc: "Ta làm sao có thể đầu độc mọi người chứ? Ngày vui như vậy, ta không thể nói đùa sao? "
Tôn nghiêm của Tân gia bị hủy hoại, cơ thể của Tân đại tiểu thư bị thiên hạ nhìn thấy mà thực ra lại là một trò đùa sao?
Bà Tiêu đường đường là vợ của một vị tướng quân uy nghiêm. Vậy mà khi gia đình tướng quân suy sụp, những kẻ tàn nhãn và bất công này lại phủ nhận sự hy sinh và cống hiến của Tiêu phu nhân?
Khi đó, mẹ của Tiêu Lâm đã theo Tiêu gia quân đi chinh phạt người Hung Nô, bà phụ trách về hậu cần và quân nhu. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nó sẽ không thương xót chỉ vì bà là phụ nữ. Bà cũng đã cống hiến hết mình, thậm chí không tiếc cả sinh mạng cho Đại Ngụy.
Nhưng Tân gia lại dám ra tay như vậy!
Chuyện này giống như người khác đánh Tần lão thái thái vậy, kẻ nào dám làm vậy? Không ai dám! Giết phu nhân của một vị tướng quân là tội tru di tam tộc!
Nhà họ Tiêu bây giờ đã không còn địa vị nên Tân Phượng Uyển mới dám ra tay. Hän liếc nhìn Tân lão thái thái, rồi nhìn xoáy vào Tân Phượng Uyển: “Cho dù nhà họ Tiêu đã không còn như xưa nữa! Thì ta, Tiêu Lâm này vẫn sẽ có cách đối phó với cô, hiểu chưa?”
Tân Phượng Uyển sợ hãi run lên, nghiến chặt răng.
"Ta không chỉ có cách đối phó với cô, cho dù tổ phụ của cô có ở đây, cha mẹ huynh đệ cô ở đây thì ta cũng có cách đối phó với loại nữ nhân ngang ngược như cô! Cô cho rằng ông nội cô sẽ bênh vực một đứa cháu gái vong ơn bội nghĩa như cô hay là bênh vực ta đây?”
Tân lão thái thái bị lời nói của Tiêu Lâm làm cho giật mình. Tân lão tướng quân ghét nhất là những kẻ bội bạc. Khi hẳn nói lời này, lớp phòng ngự tâm lý của Tân Phượng Uyển đã sụp đổ.
Tiêu Lâm nghiến răng, nửa giận nửa đe dọa, chỉ vào Tân Phong đang nằm trên mặt đất, cười lạnh nói: “Cho nên, nếu như cô nhận tội đàng hoàng, ta sẽ cho cô thuốc giải! Ta sẽ tha mạng cho cô! Tha cho huynh đệ cô được sống!"
Nụ cười của hắn khiến Tân Phượng Uyển dựng tóc gáy.
Bàn tay định vươn ra đỡ Tân Phượng Uyển của Tần lão thái thái dừng lại giữa không trung. Đúng vậy, bà ta cũng cần Tiêu Lâm đưa thuốc giải. Bà ta đành giậm chân rồi quay đầu đi, không muốn nhìn cảnh tượng khủng khiếp này nữa.
Hôm nay việc cháu gái bà ta làm quả thực có chút quá đáng. Khi biết Tân Phượng Uyển phái người đến đó thì đã quá muộn để ngăn cản rồi.
Nhưng Tần lão thái thái không ngờ rẵng Tiêu Lâm lại bất chấp bữa tiệc mừng, lôi chuyện gia đình ra trước bàn dân thiên hạ, lại còn táo bạo đến mức trả thù như vậy!
Đúng là trên đời này những kẻ liều là những kẻ đáng sợ nhất!
Nhìn thấy bà nội không thể giúp được gì, Tân Phượng Uyển chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ lạy, sau đó vươn đôi tay run rẩy ra một ngụm uống hết bát rượu!
Bị rượu làm cho khó thở, Tân Phượng Uyển cau mày, không ngừng ho khan, sự bướng bỉnh cuối cùng đã không còn nữa. Nàng vừa ho vừa dập đầu lạy chín lần.
Đại tiểu thư xinh đẹp lúc này trông vô cùng nhếch nhác, tựa như bông hoa xinh đẹp mỏng manh bị mưa gió quật ngã, trông rất đáng thương.
Tân lão thái thái vô cùng đau lòng, người nhà họ Tân có bao giờ quỳ gối trước ai như vậy chưa?
Sau khi bà Tiêu nhận chín lạy xin lỗi của Tân Phượng Uyển, bà giống như một vị lão phu nhân, nói: "Đủ rồi, đủ rồi. Đứng dậy đi".
Như thể bà mới là chủ nhân của nhà họ Tân. Tân Phượng Uyển siết chặt nắm đấm: "Cảm ơn mẹ..." “Chữ 'mẹ' này tôi không dám nhận, cô đứng dậy đi".
Tân Phượng Uyển sửng sốt, nàng đã hạ mình đến như vậy, nhưng bà Tiêu lại không tiếp nhận?
Quả nhiên, giỏ nhà ai quai nhà nấy, mẹ nào thì con nấy. Người nhà này ai cũng kiêu ngạo!
Hay lắm! Tiêu Lâm âm thầm tán thưởng bà Tiêu. Bà Tiêu cũng gật đầu, bà không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho nhà họ Tiêu, sao có thể dễ dàng xuống nước?
Hiện trường xung quanh im lặng, Tân phủ nổi tiếng là khó đối phó, Tân gia quân chiến công hiển hách nên ai cũng kiêu ngạo. Người ngoài đều nói cô gia của Tần phủ giống như một con chó, nhưng nhìn từ góc độ hôm nay, lời đồn này đúng là không thể tin được.
Tiêu Lâm tàn nhãn độc ác, lại còn to gan đến mức khiến người khác phát sợ, nhưng đồng thời cũng cực kỳ ngu xuẩn.
Để trút giận với nhà họ Tân mà đầu độc rất nhiều chức sắc có mặt, Tiêu Lâm e rằng không sống nổi qua ngày mai.
Tuy nhiên, với vị cô gia này, được bắt nạt nhà họ Tân một lần xong rồi chết cũng đáng.
"Đừng đi! Lấy thuốc g
Tiểu Lâm đỡ mẹ rời đi nhưng bị Tần lão thái thái chặn lại để lấy thuốc giải, khuôn mặt nhăn nheo vừa nghiêm nghị vừa kiêu hãnh.
Bà ta chắc chắn Tiêu Lâm không dám không đưa thuốc giải cho bà ta. Không ngờ Tiêu Lâm đột nhiên thay đổi sắc mặt, mỉm
cười hỏi: "Tân lão phu nhân, bà đang nói cái gì vậy?"
“Ngươi hạ độc mọi người ở đây mà giờ còn dám không đưa thuốc gi Tân lão thái thái vừa hét lên, thị vệ của Tân phủ đã cầm kiếm xông tới!
"Đầu độc? Loại độc gì? Ta làm sao có thể làm như vậy?” Tiêu Lâm ha ha cười lớn. Tiếng cười của hẳn vang vọng khắp. khoảng sân: "Ha ha ha ha hai"
"Bọn họ chỉ say rượu thôi, trúng độc sao? Ha ha hai"
Tân Phượng Uyển sắc mặt tái nhợt, tiếng cười của Tiêu Lâm đột nhiên dừng lại. Hắn lại đổi nét mặt, trên mặt không. có một chút cợt nhả nào mà là vẻ mặt nghiêm túc: "Ta làm sao có thể đầu độc mọi người chứ? Ngày vui như vậy, ta không thể nói đùa sao? "
Tôn nghiêm của Tân gia bị hủy hoại, cơ thể của Tân đại tiểu thư bị thiên hạ nhìn thấy mà thực ra lại là một trò đùa sao?