"Chuyện gì đang xảy ra thế?” "Chủ nhân, là Tần gia đang đập bát đĩa!"
"Tại sao chứ?", Tiêu Lâm cau mày cảm thấy hết sức khó hiểu. Đập thì đập, tại sao lại tới sân tiểu viện của hắn để đập cơ chứ?
Bạch Khởi có chút tức giận đáp: "Là Tân phu nhân ra lệnh, nói những bát đĩa này đều là đồ chủ nhân từng sử dụng, cho nên không thể để lại".
Dịch Quy rất tức giận: "Nói thế nào đi nữa thì thúc tổ ta cũng là cô gia nhà họ Tần, sao có thể ức hiếp người quá đáng như vậy? Như vậy thì khác nào chê bai thúc tổ ta là kẻ bẩn thỉu, những thứ thúc tổ đã sử dụng là thứ ô uết Thúc tổ giờ đã là mệnh quan triều đình, còn là Trạng nguyên đương triều, sao bọn chúng dám làm nhục thúc tổ ta như vậy?"
"Đúng vậy", Bạch Khởi tức giận nói, "Những người hầu đó còn nói bậy bạ, nói chúng ta ở Tân phủ ăn chực không chịu rời đi".
Bây giờ đến nước mà Tiêu Lâm uống cũng là vận chuyển từ bên ngoài vào, ăn chực được cái gì của Tân phủ cơ chứ?
"Không những thế, Tân phủ bắt đầu từ hôm nay cấm người của chúng ta mang đồ ăn nước uống vào, nói rằng chúng ta... chỉ là chó của Tân phủ. Chó chỉ
được ăn đồ chủ nhân mình cho mà thôi".
Sắc mặt Dịch Quy đen lại, năng lực ức hiếp người khác của Tần gia quả thực là đỉnh cao!
Tiêu Lâm đập bàn: "Thật vô lý! Ức hiếp người quá đáng!" Đại trượng phu đích thực có thể bị giết nhưng không thể bị sỉ nhục!
Tiêu Lâm xắn tay áo đi ra ngoài sân, lệnh cho Bạch Khởi không cần đi theo. Tiêu Lâm quyết định đến chỗ Tân tướng quân để lấy những thứ hắn nên lấy!
cô gia đi chất vấn nhạc phụ à?
Dịch Quy và Bạch Khởi đưa mắt nhìn nhau, mặc dù Tiêu Lâm đã thể hiện sức mạnh của mình trong cuộc đấu thơ, nhưng nhà họ Tân không hề quan tâm. Nếu cứ tay không đi bắt giặc như vậy, chỉ e là Tiêu Lâm cũng không đòi được lợi ích gì...
"Bạch Khởi, chuẩn bị chút cao bôi để tiêu huyết, ta đồ răng thúc tổ tự đi nhưng lúc về sẽ được khiêng đây".
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Bạch Khởi nghe vậy liền hoảng hốt cầm Kinh Hồn đao định lao ra ngoài.
"Đây là chuyện gia đình, ngươi không thể giúp được", Dịch Quy túm lấy hắn. Thúc tổ đến từ Hoa Hạ, vô cùng kiêu ngạo nên không hề có ý thức về thân phận ở rể của mình, cho nên bị đánh vẫn còn là nhẹ. Truyện mới cập nhật
Hôm nay Tần phủ đập nồi đập bát chẳng qua là yêu cầu Tiêu Lâm phải sống thu mình, biết điều và tuân thủ quy tắc một chút.
Nhưng Tiêu Lâm có lẽ đã quên cách viết hai từ "quy tắc" từ lâu rồi! Những tiểu bối như Dịch Quy và Bạch Khởi ngoài việc giúp hắn chuẩn bị chút cao bôi tránh tụ máu thì còn làm gì được nữa.
Ngay cả Bệ hạ nhiều khi cũng không thể quản nổi việc trong hậu cung, mối quan hệ giữa Tiêu Lâm và Tân gia là gia đình, không thể giải quyết bằng chém giết được.
Bạch Khởi tựa hồ hiểu được, ừm một tiếng nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
Trong một diễn biến khác, Tiêu Lâm rễ trái rồi lại rế phải trong Tần phủ rộng lớn, đi ngang qua sảnh phụ. Lúc này, Tân tướng quân hẳn là đang tiếp khách ở sảnh chính.
Thật không may, Tân Phượng Uyển - người mà hắn đã lâu không gặp đang uống trà chiều và nói chuyện phiếm với một nhóm phu nhân và tiểu thư quý tộc ở sảnh phụ.
Tần Phượng Uyển mới mang thai hơn một tháng, khuôn mặt không những không có vết tích của sự phù nề mà còn trắng nõn mịn màng như quả trứng. Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, ngay cả khi mang thai cũng đẹp.
Tiêu Lâm đột nhiên xông vào, khiến các cô nương kinh hãi, Tân Phượng Uyển nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: "Phu quân, sao lại đột nhiên tới đây?"
Tần Phượng Uyển lần đầu tiên chủ động gọi hắn như vậy. Có lế là do ở trước mặt đám tiểu thư quý tộc này nàng muốn giữ thể diện nên có chút lo lắng Tiêu Lâm sẽ làm gì đáng xấu hổ.
Phu quân? Tiêu Lâm trong lòng "hơi chê” cách xưng hô này, dù sao hắn cùng Tân Phượng Uyển cũng không phải tình nồng ý đượm gì cho cam. Nhưng thôi được rồi, vì đứa trẻ, hắn sẽ để cho nàng gọi hắn như vậy.
"Không có gì, ta chỉ đi ngang qua thôi. Làm phiền các vị phu nhân và tiểu thư rồi, mọi người tiếp tục đi".
Tiêu Lâm cúi chào, cũng coi như nể mặt Tần Phượng Uyển. Tần Phượng Uyển thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng có chút giãn ra.
Tiêu Lâm xoay người đi vào sảnh chính, nhưng không ngờ có một người trong đám phụ nữ quý tộc kia đột nhiên bước ra gây chuyện: "Tiêu đại nhân, ban nấy Tần đại tiểu thư nói ngài tài hoa hơn người, lại còn đối xử rất tốt với cô ấy, mua cho cô ấy vàng bạc châu báu đều là đồ thượng hạng! Những người như bọn ta cũng chưa từng được thấy những món đồ thượng phẩm đó. Hôm nay thật muốn mở mang tầm mắt xem những món báu vật hiếm có đó rốt cuộc là loá mắt đến mức nào. Ai ngờ Tần đại tiểu thư lại không muốn khoe ra, giờ ngài đến thật đúng lúc. Hay là ngài lấy mấy món đồ quý giá đó ra cho bọn ta mở mang tâm mắt thì sao nhỉ?"
Một tên ở rể, lại còn là quan thất phẩm ở phủ hộ vệ lại có đủ tiền để mua ngọc. ngà châu báu cơ à?
Tần Phượng Uyển nói lời này, đám người kia đương nhiên không tin nên mới cố tình khơi ra, muốn khiến nàng và Tiêu Lâm mất mặt cả đôi.
Sau khi Tân Bát Phương mất, binh phù bị Hoàng đế lấy lại, đương nhiên địa vị của Tần gia không còn được như trước. Ngày xưa Tần Phượng Uyển cao cao tại thượng, bọn họ thấp kém hơn.
Nhưng hiện tại bọn họ ít nhất đã ngang hàng với Tân Phượng Uyển, cho nên khi nói chuyện cũng không còn khách khí như trước.
'Tân Phượng Uyển rất xấu hổ, Tiêu Lâm đương nhiên không đủ tiền mua trang sức cao cấp chứ đừng nói đến việc mang ra ngoài cho đám người này xem. Nàng nhanh chóng nghĩ cách giải quyết chuyện này ổn thỏa: "Đào phu nhân thật biết nói đùa, trang sức của ta đương nhiên không xa xỉ bằng của cô rồi".
"Tần tiểu thư lại khiêm tốn rồi, mau lấy ra để bọn ta mở rộng tầm mắt!" Đào phu nhân mỉm cười với Tiêu Lâm. Một tên nghèo kiết xác, lại còn Trạng nguyên gì chứ? Đến mấy món trang sức cũng không mua được thì còn làm được gì nên hồn?
"Tại sao chứ?", Tiêu Lâm cau mày cảm thấy hết sức khó hiểu. Đập thì đập, tại sao lại tới sân tiểu viện của hắn để đập cơ chứ?
Bạch Khởi có chút tức giận đáp: "Là Tân phu nhân ra lệnh, nói những bát đĩa này đều là đồ chủ nhân từng sử dụng, cho nên không thể để lại".
Dịch Quy rất tức giận: "Nói thế nào đi nữa thì thúc tổ ta cũng là cô gia nhà họ Tần, sao có thể ức hiếp người quá đáng như vậy? Như vậy thì khác nào chê bai thúc tổ ta là kẻ bẩn thỉu, những thứ thúc tổ đã sử dụng là thứ ô uết Thúc tổ giờ đã là mệnh quan triều đình, còn là Trạng nguyên đương triều, sao bọn chúng dám làm nhục thúc tổ ta như vậy?"
"Đúng vậy", Bạch Khởi tức giận nói, "Những người hầu đó còn nói bậy bạ, nói chúng ta ở Tân phủ ăn chực không chịu rời đi".
Bây giờ đến nước mà Tiêu Lâm uống cũng là vận chuyển từ bên ngoài vào, ăn chực được cái gì của Tân phủ cơ chứ?
"Không những thế, Tân phủ bắt đầu từ hôm nay cấm người của chúng ta mang đồ ăn nước uống vào, nói rằng chúng ta... chỉ là chó của Tân phủ. Chó chỉ
được ăn đồ chủ nhân mình cho mà thôi".
Sắc mặt Dịch Quy đen lại, năng lực ức hiếp người khác của Tần gia quả thực là đỉnh cao!
Tiêu Lâm đập bàn: "Thật vô lý! Ức hiếp người quá đáng!" Đại trượng phu đích thực có thể bị giết nhưng không thể bị sỉ nhục!
Tiêu Lâm xắn tay áo đi ra ngoài sân, lệnh cho Bạch Khởi không cần đi theo. Tiêu Lâm quyết định đến chỗ Tân tướng quân để lấy những thứ hắn nên lấy!
cô gia đi chất vấn nhạc phụ à?
Dịch Quy và Bạch Khởi đưa mắt nhìn nhau, mặc dù Tiêu Lâm đã thể hiện sức mạnh của mình trong cuộc đấu thơ, nhưng nhà họ Tân không hề quan tâm. Nếu cứ tay không đi bắt giặc như vậy, chỉ e là Tiêu Lâm cũng không đòi được lợi ích gì...
"Bạch Khởi, chuẩn bị chút cao bôi để tiêu huyết, ta đồ răng thúc tổ tự đi nhưng lúc về sẽ được khiêng đây".
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Bạch Khởi nghe vậy liền hoảng hốt cầm Kinh Hồn đao định lao ra ngoài.
"Đây là chuyện gia đình, ngươi không thể giúp được", Dịch Quy túm lấy hắn. Thúc tổ đến từ Hoa Hạ, vô cùng kiêu ngạo nên không hề có ý thức về thân phận ở rể của mình, cho nên bị đánh vẫn còn là nhẹ. Truyện mới cập nhật
Hôm nay Tần phủ đập nồi đập bát chẳng qua là yêu cầu Tiêu Lâm phải sống thu mình, biết điều và tuân thủ quy tắc một chút.
Nhưng Tiêu Lâm có lẽ đã quên cách viết hai từ "quy tắc" từ lâu rồi! Những tiểu bối như Dịch Quy và Bạch Khởi ngoài việc giúp hắn chuẩn bị chút cao bôi tránh tụ máu thì còn làm gì được nữa.
Ngay cả Bệ hạ nhiều khi cũng không thể quản nổi việc trong hậu cung, mối quan hệ giữa Tiêu Lâm và Tân gia là gia đình, không thể giải quyết bằng chém giết được.
Bạch Khởi tựa hồ hiểu được, ừm một tiếng nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.
Trong một diễn biến khác, Tiêu Lâm rễ trái rồi lại rế phải trong Tần phủ rộng lớn, đi ngang qua sảnh phụ. Lúc này, Tân tướng quân hẳn là đang tiếp khách ở sảnh chính.
Thật không may, Tân Phượng Uyển - người mà hắn đã lâu không gặp đang uống trà chiều và nói chuyện phiếm với một nhóm phu nhân và tiểu thư quý tộc ở sảnh phụ.
Tần Phượng Uyển mới mang thai hơn một tháng, khuôn mặt không những không có vết tích của sự phù nề mà còn trắng nõn mịn màng như quả trứng. Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, ngay cả khi mang thai cũng đẹp.
Tiêu Lâm đột nhiên xông vào, khiến các cô nương kinh hãi, Tân Phượng Uyển nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: "Phu quân, sao lại đột nhiên tới đây?"
Tần Phượng Uyển lần đầu tiên chủ động gọi hắn như vậy. Có lế là do ở trước mặt đám tiểu thư quý tộc này nàng muốn giữ thể diện nên có chút lo lắng Tiêu Lâm sẽ làm gì đáng xấu hổ.
Phu quân? Tiêu Lâm trong lòng "hơi chê” cách xưng hô này, dù sao hắn cùng Tân Phượng Uyển cũng không phải tình nồng ý đượm gì cho cam. Nhưng thôi được rồi, vì đứa trẻ, hắn sẽ để cho nàng gọi hắn như vậy.
"Không có gì, ta chỉ đi ngang qua thôi. Làm phiền các vị phu nhân và tiểu thư rồi, mọi người tiếp tục đi".
Tiêu Lâm cúi chào, cũng coi như nể mặt Tần Phượng Uyển. Tần Phượng Uyển thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng có chút giãn ra.
Tiêu Lâm xoay người đi vào sảnh chính, nhưng không ngờ có một người trong đám phụ nữ quý tộc kia đột nhiên bước ra gây chuyện: "Tiêu đại nhân, ban nấy Tần đại tiểu thư nói ngài tài hoa hơn người, lại còn đối xử rất tốt với cô ấy, mua cho cô ấy vàng bạc châu báu đều là đồ thượng hạng! Những người như bọn ta cũng chưa từng được thấy những món đồ thượng phẩm đó. Hôm nay thật muốn mở mang tầm mắt xem những món báu vật hiếm có đó rốt cuộc là loá mắt đến mức nào. Ai ngờ Tần đại tiểu thư lại không muốn khoe ra, giờ ngài đến thật đúng lúc. Hay là ngài lấy mấy món đồ quý giá đó ra cho bọn ta mở mang tâm mắt thì sao nhỉ?"
Một tên ở rể, lại còn là quan thất phẩm ở phủ hộ vệ lại có đủ tiền để mua ngọc. ngà châu báu cơ à?
Tần Phượng Uyển nói lời này, đám người kia đương nhiên không tin nên mới cố tình khơi ra, muốn khiến nàng và Tiêu Lâm mất mặt cả đôi.
Sau khi Tân Bát Phương mất, binh phù bị Hoàng đế lấy lại, đương nhiên địa vị của Tần gia không còn được như trước. Ngày xưa Tần Phượng Uyển cao cao tại thượng, bọn họ thấp kém hơn.
Nhưng hiện tại bọn họ ít nhất đã ngang hàng với Tân Phượng Uyển, cho nên khi nói chuyện cũng không còn khách khí như trước.
'Tân Phượng Uyển rất xấu hổ, Tiêu Lâm đương nhiên không đủ tiền mua trang sức cao cấp chứ đừng nói đến việc mang ra ngoài cho đám người này xem. Nàng nhanh chóng nghĩ cách giải quyết chuyện này ổn thỏa: "Đào phu nhân thật biết nói đùa, trang sức của ta đương nhiên không xa xỉ bằng của cô rồi".
"Tần tiểu thư lại khiêm tốn rồi, mau lấy ra để bọn ta mở rộng tầm mắt!" Đào phu nhân mỉm cười với Tiêu Lâm. Một tên nghèo kiết xác, lại còn Trạng nguyên gì chứ? Đến mấy món trang sức cũng không mua được thì còn làm được gì nên hồn?