“Tiêu Lâm là cô gia Tần phủ, lặng lẽ không được!”, Chu nội sử vô cùng oan ức.
“Ngươi!", Thừa tướng siết chặt nắm đấm. Tần phủ, lầu các.
Tần Phượng Uyển uống trà cùng vài người phụ nữ đã kết hôn. Những người này đều là bạn tốt của nàng từ xưa, sau khi Tần Phượng Uyển gả cho Tiêu Lâm, bọn họ luôn căm phẫn bất bình, thỉnh thoảng hay đến bồi bạn cùng nàng.
Phu quân của bọn họ ai cũng xuất thân thế gia, bọn họ cầm kỳ thi họa tỉnh thông. Phu quân của họ có gia thế rất tốt, ba đời tiên tổ đều cao quý, có người vô cùng tài giỏi, tuổi trẻ đã có quan chức trong triều.
Chỉ có người mà Tần Phượng Uyển gả là không có gì.
Hôm nay Tần Phong còn dẫn người hào hứng đi cứu Tiêu Lâm. Bọn họ đều lắc đầu, vì để ý đến mặt mũi của Tân Phượng Uyển mà giấu sự khinh bỉ và cạn lời ở trong lòng.
Uống trà được một nửa, Tân Phượng Uyển đã mất hết hứng thú, nước mắt tuôn rơi.
Có người lập tức an ủi: “Phượng Uyển, chuyện đã đến nước này, cô hãy nghĩ thoáng ra một chút”.
Người khác đều gật đầu, có chút đắc ý. Cũng phải, con gái nhà tướng gả cho một kẻ sa cơ thất thế, ai mà chịu được?
Trước đó, Tần Phượng Uyển là người có thân phận cao nhất trong số bọn họ, sau khi gặp phải vị hôn phu như thế, trong số quý nữ, địa vị và danh tiếng của nàng liên tục xuống dốc.
“Huynh trưởng ta đi cứu hắn khiến ta rất lo lắng. Tiêu Lâm là người đê tiện như vậy, không đáng để huynh trưởng ta cứu hắn!”.
Đây là được lợi còn vờ vịt, rõ ràng Tân phủ dùng Thuần Quân làm điều kiện trao đổi, tự nguyện đi cứu người. Nhưng theo Tân Phượng Uyển nói, nàng không nhắc tới Thuần Quân, để người khác nghĩ Tân phủ độ lượng, vô cùng nhân đạo với vị cô gia này.
“Tần phủ có phong thái đại gia, cô gia gặp nạn đương nhiên sẽ đi cứu. Cô yên tâm, võ nghệ của Tần đại công tử tốt có tiếng. Ai cũng nói huynh ấy là tướng môn hổ tử, huynh ấy nhất định sẽ bình an trở về”.
“Đương nhiên”, Tân Phượng Uyển đắc ý gật đầu. Huynh trưởng tuổi trẻ tài cao, kinh thành có không ít cô gái ngưỡng mộ huynh trưởng, khiến Tần phủ nở mày nở mặt.
“Nhưng, Tiêu Lâm gặp chuyện gì mà phải phiền đến đại công tử?”.
Bọn họ nghỉ hoặc, Tân Phượng Uyển mất kiên nhẫn: “Hắn gặp chuyện ở Ám Uyên”.
Bọn họ hô khẽ, hít sâu một hơi, không thể tin được. Nô lệ Côn Luân vốn vô cùng thấp kém, ai cũng xem thường. Tiêu Lâm thuê một hộ vệ đã đành, lại còn đến nơi mịt mù chướng khí như Ám Uyên.
Đó là nơi ở của nô lệ, nghe nói cỏ cây không mọc, đám nô lệ đó còn không ăn được gì ra hồn.
Tiêu Lâm đi cùng Bạch Khởi vốn đã khiến người ta lên án. Đường đường một cô gia Tân phủ lại ở cùng với nô lệ Côn Luân cả ngày, đúng là tự hạ thấp thân phận!
Bây giờ tốt rồi, hắn còn đến nơi như Ám Uyên, thật là không biết tự trọng!
Bọn họ kinh ngạc, Tân Phượng Uyển đổi sắc mặt liên tục, xấu hổi Thật là xấu hổi
“Phượng Uyển, cô không thể để cho hắn làm càn như vậy được. Hắn ở rể Tân phủ, cô sợ hắn làm gì?”.
Tần Phượng Uyển thở dài, đâu phải không dạy dỗ hắn. Lần trước nàng muốn lấy bà Tiêu dạy hắn một trận, Tiêu Lâm không những giết gia đinh của Tần phủ, còn ném tay chân bị chặt đứt trước mặt nàng, làm nàng sợ mất hồn một lúc lâu. Hắn còn đại náo tiệc mừng, khiến nàng đi chân trần...
Đương nhiên Tân Phượng Uyển sẽ không kể với bọn họ những chuyện mất mặt như vậy. Các quý phụ thấy nàng cau mày ủ rũ, ai cũng lên tiếng an ủi.
“Đừng sợ hắn! Hắn không thể so với Tân phủ, cô xem cô bị hắn ức hiếp thành gì rồi?”.
“Đúng vậy, cả nhà đều cô chống lưng cho cô, cô còn sợ một kẻ sa cơ như hắn sao?”.
“Dạy dỗ hắn đàng hoàng, để hắn nghe theo cô. Dù sao cô cũng gả cho người ta rồi, đừng nghĩ chuyện hòa ly, không tốt cho danh tiếng của cô”.
Ba người phụ nữ một vở kịch, bọn họ tíu tít nói, Tân Phượng Uyển càng ấm ức: “Không dạy được, hắn còn dọa sẽ bỏ ta”.
Những lời tế nhị về khuê phòng Tần Phượng Uyển cũng chỉ dám nói với các khuê mật.
Không ngờ các quý phụ kia kinh ngạc, sau đó che miệng cười, dường như nghe được chuyện gì ghê gớm.
“Hắn chỉ dọa cô thôi, vất vả lắm hắn mới trèo lên được Tần phủ, sao có thể buông tay? Hắn muốn một bước lên mây ở triều đình chắc chăn không thể rời Tần phủ, cô cần gì sợ hắn?”.
“Đúng, hắn chỉ dọa cô thôi! Lần này, huynh trưởng của cô cứu hắn ở Ám Uyên, hắn nhất định sẽ giảm nhuệ khí, sẽ hiểu được chỉ có Tân phủ mới là chỗ dựa của hắn. Đến lúc đó, cô hãy dạy dỗ hắn, cho hắn biết bổn phận của một người ở rể".
“Bây giờ hăn chỉ là Hội nguyên đã ưa thể hiện, đắc tội với nhiều người. Không có Tần phủ chống lưng, hắn sao sống nổi, cô cần gì phải sợ?”.
“Được, được”.
“Ngươi!", Thừa tướng siết chặt nắm đấm. Tần phủ, lầu các.
Tần Phượng Uyển uống trà cùng vài người phụ nữ đã kết hôn. Những người này đều là bạn tốt của nàng từ xưa, sau khi Tần Phượng Uyển gả cho Tiêu Lâm, bọn họ luôn căm phẫn bất bình, thỉnh thoảng hay đến bồi bạn cùng nàng.
Phu quân của bọn họ ai cũng xuất thân thế gia, bọn họ cầm kỳ thi họa tỉnh thông. Phu quân của họ có gia thế rất tốt, ba đời tiên tổ đều cao quý, có người vô cùng tài giỏi, tuổi trẻ đã có quan chức trong triều.
Chỉ có người mà Tần Phượng Uyển gả là không có gì.
Hôm nay Tần Phong còn dẫn người hào hứng đi cứu Tiêu Lâm. Bọn họ đều lắc đầu, vì để ý đến mặt mũi của Tân Phượng Uyển mà giấu sự khinh bỉ và cạn lời ở trong lòng.
Uống trà được một nửa, Tân Phượng Uyển đã mất hết hứng thú, nước mắt tuôn rơi.
Có người lập tức an ủi: “Phượng Uyển, chuyện đã đến nước này, cô hãy nghĩ thoáng ra một chút”.
Người khác đều gật đầu, có chút đắc ý. Cũng phải, con gái nhà tướng gả cho một kẻ sa cơ thất thế, ai mà chịu được?
Trước đó, Tần Phượng Uyển là người có thân phận cao nhất trong số bọn họ, sau khi gặp phải vị hôn phu như thế, trong số quý nữ, địa vị và danh tiếng của nàng liên tục xuống dốc.
“Huynh trưởng ta đi cứu hắn khiến ta rất lo lắng. Tiêu Lâm là người đê tiện như vậy, không đáng để huynh trưởng ta cứu hắn!”.
Đây là được lợi còn vờ vịt, rõ ràng Tân phủ dùng Thuần Quân làm điều kiện trao đổi, tự nguyện đi cứu người. Nhưng theo Tân Phượng Uyển nói, nàng không nhắc tới Thuần Quân, để người khác nghĩ Tân phủ độ lượng, vô cùng nhân đạo với vị cô gia này.
“Tần phủ có phong thái đại gia, cô gia gặp nạn đương nhiên sẽ đi cứu. Cô yên tâm, võ nghệ của Tần đại công tử tốt có tiếng. Ai cũng nói huynh ấy là tướng môn hổ tử, huynh ấy nhất định sẽ bình an trở về”.
“Đương nhiên”, Tân Phượng Uyển đắc ý gật đầu. Huynh trưởng tuổi trẻ tài cao, kinh thành có không ít cô gái ngưỡng mộ huynh trưởng, khiến Tần phủ nở mày nở mặt.
“Nhưng, Tiêu Lâm gặp chuyện gì mà phải phiền đến đại công tử?”.
Bọn họ nghỉ hoặc, Tân Phượng Uyển mất kiên nhẫn: “Hắn gặp chuyện ở Ám Uyên”.
Bọn họ hô khẽ, hít sâu một hơi, không thể tin được. Nô lệ Côn Luân vốn vô cùng thấp kém, ai cũng xem thường. Tiêu Lâm thuê một hộ vệ đã đành, lại còn đến nơi mịt mù chướng khí như Ám Uyên.
Đó là nơi ở của nô lệ, nghe nói cỏ cây không mọc, đám nô lệ đó còn không ăn được gì ra hồn.
Tiêu Lâm đi cùng Bạch Khởi vốn đã khiến người ta lên án. Đường đường một cô gia Tân phủ lại ở cùng với nô lệ Côn Luân cả ngày, đúng là tự hạ thấp thân phận!
Bây giờ tốt rồi, hắn còn đến nơi như Ám Uyên, thật là không biết tự trọng!
Bọn họ kinh ngạc, Tân Phượng Uyển đổi sắc mặt liên tục, xấu hổi Thật là xấu hổi
“Phượng Uyển, cô không thể để cho hắn làm càn như vậy được. Hắn ở rể Tân phủ, cô sợ hắn làm gì?”.
Tần Phượng Uyển thở dài, đâu phải không dạy dỗ hắn. Lần trước nàng muốn lấy bà Tiêu dạy hắn một trận, Tiêu Lâm không những giết gia đinh của Tần phủ, còn ném tay chân bị chặt đứt trước mặt nàng, làm nàng sợ mất hồn một lúc lâu. Hắn còn đại náo tiệc mừng, khiến nàng đi chân trần...
Đương nhiên Tân Phượng Uyển sẽ không kể với bọn họ những chuyện mất mặt như vậy. Các quý phụ thấy nàng cau mày ủ rũ, ai cũng lên tiếng an ủi.
“Đừng sợ hắn! Hắn không thể so với Tân phủ, cô xem cô bị hắn ức hiếp thành gì rồi?”.
“Đúng vậy, cả nhà đều cô chống lưng cho cô, cô còn sợ một kẻ sa cơ như hắn sao?”.
“Dạy dỗ hắn đàng hoàng, để hắn nghe theo cô. Dù sao cô cũng gả cho người ta rồi, đừng nghĩ chuyện hòa ly, không tốt cho danh tiếng của cô”.
Ba người phụ nữ một vở kịch, bọn họ tíu tít nói, Tân Phượng Uyển càng ấm ức: “Không dạy được, hắn còn dọa sẽ bỏ ta”.
Những lời tế nhị về khuê phòng Tần Phượng Uyển cũng chỉ dám nói với các khuê mật.
Không ngờ các quý phụ kia kinh ngạc, sau đó che miệng cười, dường như nghe được chuyện gì ghê gớm.
“Hắn chỉ dọa cô thôi, vất vả lắm hắn mới trèo lên được Tần phủ, sao có thể buông tay? Hắn muốn một bước lên mây ở triều đình chắc chăn không thể rời Tần phủ, cô cần gì sợ hắn?”.
“Đúng, hắn chỉ dọa cô thôi! Lần này, huynh trưởng của cô cứu hắn ở Ám Uyên, hắn nhất định sẽ giảm nhuệ khí, sẽ hiểu được chỉ có Tân phủ mới là chỗ dựa của hắn. Đến lúc đó, cô hãy dạy dỗ hắn, cho hắn biết bổn phận của một người ở rể".
“Bây giờ hăn chỉ là Hội nguyên đã ưa thể hiện, đắc tội với nhiều người. Không có Tần phủ chống lưng, hắn sao sống nổi, cô cần gì phải sợ?”.
“Được, được”.