Thi Si tức giận như vậy, Tần gia cũng cảm thấy khó hiểu! Tân phu nhân căm hận đến nỗi hai mắt sắp toé ra lửa, cái miệng Tiêu Lâm quả thực là trăm đường lắt léo, dễ dàng đảo lộn thị phi đúng sai!
"Bắt sống người nhà họ Tân! Buộc bọn chúng giao ra binh phù!"
Tiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tính mạng của Tần gia cũng tạm thời được cứu. Nếu không, một khi thuốc nổ nổ tung, nơi đây sẽ không còn lại gì!
Bây giờ chỉ cần người của hoàng đế tới thì nhà họ Tần sẽ bình an vô sự.
Chỉ là người tính không bằng trời tính.
Tiêu Lâm vốn nghĩ mình đã "giúp đỡ' Thi Si, vốn tưởng lão ta sẽ bị sự thành khẩn của Tiêu Lâm làm cảm động. Ai ngờ, lão hồ ly này khó đối phó hơn hắn tưởng!
“Nhốt hắn và Bạch Khởi lại cho ta!” Thi Si chỉ vào Tiêu Lâm: “Nếu không giao binh phù, giết cả chủ lẫn tới”
"Sao ông lại lấy oán báo ân như vậy!" Tiêu Lâm nhướng mày, rất không hài lòng!
"Khi tìm được vương phi và lấy được binh phù, ta sẽ cảm tạ ngươi! Trước khi tìm được vương phi, nghĩ ta sẽ tin ngươi chắc?" Thi Si cười mỉa mai, sự cảnh giác
của lão ta vượt quá dự kiến của Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm vỗ đùi! Để bảo vệ nhà họ Tân, hắn còn tự đẩy mình vào rắc rối này nữa!
Giữa binh phù và vương phi, Thi Si đã chọn vương phi.
Lão ta rời khỏi Tân phủ mà không thèm ngoảnh lại, một mình lao đi giải cứu vương phi, những người khác đều ở lại.
Người nhà Tần gia chỉ có thể đầu hàng chờ viện binh.
Khi người của Thì Si lao tới muốn trói Tiêu Lâm, Bạch Khởi muốn đánh cho chúng một trận.
Tiêu Lâm liền bảo Bạch Khởi không được hành động hấp tấp. Bạch Khởi giỏi đánh đấm nhưng trước thứ có sức công phá khủng khiếp như thuốc nổ thì nắm đấm có mạnh đến đâu cũng vô ích.
Kinh Hồn đao có tốt đến đâu, đao pháp Tân Dậu có tuyệt vời đến đâu thì vẫn không hiệu quả bằng thuốc nổi
Tần phủ hôm nay không có gì để mặc cả với Thi Si. Trong phủ gài nhiều thuốc nổ như vậy, nếu không cẩn thận sẽ nổ tung thành từng mảnh.
Tiêu Lâm và Bạch Khởi bị trói một mình trong kho củi. Tiêu Lâm quả nhiên là khách quen của cái kho củi tồi tàn xập xệ này.
“Không thể nhốt ta ở chỗ khác được sao?”
Tiêu Lâm vội vàng đưa ra một yêu cầu không nên đưa ra, người của Thi Sỉ chớp mắt:
“Được".
Hả? Người của Thi Si dễ thương lượng vậy sao?
"Người đâu, giam hắn vào thuỷ lao!"
Là phủ tướng quân, Tần phủ có nơi hành hình riêng.
Thi Si không chỉ bố trí sẵn thuốc nổ mà còn hiểu rõ kết cấu của Tân phủ hơn cả Tiêu Lâm.
Thuỷ lao được xây dựng dưới lòng đất, có tường đá dày bao quanh. Nơi này được chia làm hai tầng, tầng trên là hồ chứa, tầng dưới là phòng giam. Một khi bật cơ quan bên trong lên, phòng giam bên dưới có thể bị ngập nước.
Thuỷ lao cũng là một hình thức tra tấn. Người bị giam trong thủy lao tuy rằng trong thời gian ngắn sẽ không chết ngạt, nhưng trong thủy lao cũng không thể ngồi xuống nghỉ ngơi chứ đừng nói là ngủ. Cứ như vậy mấy ngày không chống
đỡ nổi nữa thì sẽ ngã xuống và chết đuối.
"Bắt sống người nhà họ Tân! Buộc bọn chúng giao ra binh phù!"
Tiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tính mạng của Tần gia cũng tạm thời được cứu. Nếu không, một khi thuốc nổ nổ tung, nơi đây sẽ không còn lại gì!
Bây giờ chỉ cần người của hoàng đế tới thì nhà họ Tần sẽ bình an vô sự.
Chỉ là người tính không bằng trời tính.
Tiêu Lâm vốn nghĩ mình đã "giúp đỡ' Thi Si, vốn tưởng lão ta sẽ bị sự thành khẩn của Tiêu Lâm làm cảm động. Ai ngờ, lão hồ ly này khó đối phó hơn hắn tưởng!
“Nhốt hắn và Bạch Khởi lại cho ta!” Thi Si chỉ vào Tiêu Lâm: “Nếu không giao binh phù, giết cả chủ lẫn tới”
"Sao ông lại lấy oán báo ân như vậy!" Tiêu Lâm nhướng mày, rất không hài lòng!
"Khi tìm được vương phi và lấy được binh phù, ta sẽ cảm tạ ngươi! Trước khi tìm được vương phi, nghĩ ta sẽ tin ngươi chắc?" Thi Si cười mỉa mai, sự cảnh giác
của lão ta vượt quá dự kiến của Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm vỗ đùi! Để bảo vệ nhà họ Tân, hắn còn tự đẩy mình vào rắc rối này nữa!
Giữa binh phù và vương phi, Thi Si đã chọn vương phi.
Lão ta rời khỏi Tân phủ mà không thèm ngoảnh lại, một mình lao đi giải cứu vương phi, những người khác đều ở lại.
Người nhà Tần gia chỉ có thể đầu hàng chờ viện binh.
Khi người của Thì Si lao tới muốn trói Tiêu Lâm, Bạch Khởi muốn đánh cho chúng một trận.
Tiêu Lâm liền bảo Bạch Khởi không được hành động hấp tấp. Bạch Khởi giỏi đánh đấm nhưng trước thứ có sức công phá khủng khiếp như thuốc nổ thì nắm đấm có mạnh đến đâu cũng vô ích.
Kinh Hồn đao có tốt đến đâu, đao pháp Tân Dậu có tuyệt vời đến đâu thì vẫn không hiệu quả bằng thuốc nổi
Tần phủ hôm nay không có gì để mặc cả với Thi Si. Trong phủ gài nhiều thuốc nổ như vậy, nếu không cẩn thận sẽ nổ tung thành từng mảnh.
Tiêu Lâm và Bạch Khởi bị trói một mình trong kho củi. Tiêu Lâm quả nhiên là khách quen của cái kho củi tồi tàn xập xệ này.
“Không thể nhốt ta ở chỗ khác được sao?”
Tiêu Lâm vội vàng đưa ra một yêu cầu không nên đưa ra, người của Thi Sỉ chớp mắt:
“Được".
Hả? Người của Thi Si dễ thương lượng vậy sao?
"Người đâu, giam hắn vào thuỷ lao!"
Là phủ tướng quân, Tần phủ có nơi hành hình riêng.
Thi Si không chỉ bố trí sẵn thuốc nổ mà còn hiểu rõ kết cấu của Tân phủ hơn cả Tiêu Lâm.
Thuỷ lao được xây dựng dưới lòng đất, có tường đá dày bao quanh. Nơi này được chia làm hai tầng, tầng trên là hồ chứa, tầng dưới là phòng giam. Một khi bật cơ quan bên trong lên, phòng giam bên dưới có thể bị ngập nước.
Thuỷ lao cũng là một hình thức tra tấn. Người bị giam trong thủy lao tuy rằng trong thời gian ngắn sẽ không chết ngạt, nhưng trong thủy lao cũng không thể ngồi xuống nghỉ ngơi chứ đừng nói là ngủ. Cứ như vậy mấy ngày không chống
đỡ nổi nữa thì sẽ ngã xuống và chết đuối.