Ngón tay của Tiêu Lâm khẽ cử động!
Bạch Khởi và Mông Ngạo mặt không cảm xúc tiến về phía trước, khua Kinh Hồn đao về phía Tân phu nhân!
“Tiêu Lâm!"
Tần tướng quân hét lên: "Thả bà ấy ra! Đứa trẻ là của ngươi, bọn ta đồng ý giữ nó lại!"
Đồng ý?
Tiêu Lâm phất tay, thanh kiếm của hai hộ vệ dừng lại cách Tân phu nhân hai mươi centimett
Đao khí hung hãn đến nỗi dù lưỡi đao không chém trúng nhưng sát khí toả ra từ nó đã chém bị thương mặt Tần phu nhân!
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Lâm đột nhiên lộ ra nụ cười: "Con của ta muốn sống sót cũng không cần sự đồng ý của các người!"
Người của Tiêu Lâm sống hay chết đương nhiên phải do hắn quyết định!
Chứ không phải do Tần gia quyết định!
Tần phu nhân sững người. Tiêu Lâm thực sự có ý định giết người!
Tần tướng quân lo lắng nói: “Ta sẽ bảo bà ấy xin lỗi ngươi!"
Cái gì?
Tần phu nhân kinh ngạc!
'Tần tướng quân vội vàng thì thầm vào tai bà ta: 'Nếu chúng ta thật sự đánh nhau với hắn, cả Tân phủ sẽ tan tác! Dù sao hắn cũng là người nhà chúng ta, bà giáo huấn hắn vài câu là được rồi, sao phải ép hắn như vậy?"
"Giết ta đi ta cũng không xin lỗi!"
Tân phu nhân ôm khuôn mặt vẫn còn sưng tấy của mình, từ nhỏ đến lớn bà ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này!
ồ? Khí phách quá nhỉ!
Tiêu Lâm nhận lấy Kinh Hồn đao từ tay Bạch Khởi, lạnh lùng nhìn Tân phu nhân: "Vậy thì bà, đi chết đi!"
"Ahl"
“Không được!"
Trong Tần phủ liên tục vang lên những tiếng la hét chói tai! Tiêu phủ.
Mí mắt của bà Tiêu đã giật giật kể từ khi bà thức dậy vào buổi sáng, trong lòng không hiểu sao cứ cảm thấy bất an không yên.
Mãi đến khi Tân phủ phái người tới báo tin, bà mới biết Tiêu Lâm lại gây rối ở Tần phủ!
“Mau! Mau dìu ta đi!" “Con cũng đi!" Tiêu Tịnh đỡ mẹ, vội vàng lên chiếc xe ngựa đang chờ bên ngoài!
Loạn!
Tân phủ loạn như ong vỡ tổi bà Tiêu vừa bước vào Tần phủ đã thấy cảnh tượng hỗn loạn. Tân phủ vốn từng rất sang trọng và trật tự nay lại tan hoang.
Mặt đất đầy những mảnh vỡ của chậu hoa, đất vương vãi khắp sàn nhà, tất cả hoa cỏ đều bị chặt thành từng mảnh.
Trên các xà và cột nhà đều có vết đao kiếm! Nhìn những vết chém này thì lực chém rất mạnh!
Đám người hầu thì đều nhếch nhác, cả nam lẫn nữ đều đang khóc, mặt đen sì và bẩn thỉu, như thể bọn họ vừa bị ai đó đánh đập rồi dúi đầu xuống đất!
Tân phủ ngoại trừ khu vực từ đường ra thì đều bị Tiêu Lâm oanh tạc!
Ngay cả những con cá chép koi mà Tần lão thái thái đã nuôi bảy tám năm cũng bị hắn dùng đao vớt lên, ném vào bếp và ra lệnh cho người hầu đem nướng!
Tiêu Lâm dẫn hai hộ vệ oanh tạc Tân phủ. Gặp một người đánh một người, gặp hai người đánh hai người!
“Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng đến rồi!"
Khi Tân Phượng Uyển thấy hai mẹ con bà Tiêu tới, nàng chủ động gọi một tiếng “mẹ”, mừng rỡ như gặp được cứu tinh.
“Sao lại thành ra thế này?"
bà Tiêu không ưng Tân Phượng Uyển, nhưng bà cũng không khỏi lo lắng trước tình hình hiện tại. Làm sao Tần phủ có thể tha cho con trai bà nếu hắn đã làm ra chuyện như vậy?
“Con đã có thai..." Tân Phượng Uyển nức nở kể lại chuyện đã xảy ra.
Vừa rồi Tiêu Lâm không giết Tân phu nhân. Vào thời điểm mấu chốt, hắn thu lại đao trong tay, chỉ đánh vào đầu bà ta như cách trước đó Tân phu nhân từng đánh vào đầu hắn!
bà Tiêu sửng sốt: “Sao mẹ cô có thể nhẫn tâm đến vậy! Con trai ta đâu?"
“Mẹ, đi theo conl"
Tân Phượng Uyển biết là do Tân phủ thất thố trước nên cũng không dám phân bua mà vội vã dẫn bà Tiêu vào trong.
Những nơi bà Tiêu đi qua đều đã bị Tiêu Lâm oanh tạc. Đồ sứ quý, đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ đều bị đập nát thành từng mảnh.
bà Tiêu ôm đầu, cái này... cái này... phải bồi thường bao nhiêu? Tiền là chuyện nhỏ nhưng sự an toàn của con trai bà là chuyện lớn!
bà Tiêu không biết rằng thời thế đã thay đổi. Hiện giờ không phải Tiêu Lâm cầu xin Tần phủ tha cho hắn mà là Tần phủ cầu xin hắn tha cho Tân phủ.
Tiêu Lâm biết rõ, cho dù là Hoàng đế cũng sẽ không can thiệp vào chuyện gia đình của thần tử. Chỉ cần Tiêu Lâm không giết người nhà họ Tần, Hoàng đế cũng
sẽ không ra mặt giúp Tân phu nhân.
Cho nên, những món đồ của Tần gia không cần biết có giá trị hay không, chỉ cần lọt vào mắt hắn, hắn sẽ đập nát tất cả! Đập! Đập hết!
Tân phủ không phải rất ngang ngược sao? Tân phủ muốn đánh hắn là đánh hắn! Muốn giết con trai hắn là giết con trai hắn!
Nếu đã như vậy!
Thì tới luôn!
Đánh nhau đến khi cá chết lưới rách thì thôi!
Tiêu Lâm này sẽ phát tiết không kiêng ky gì nữa!
Chẳng phải các người luôn nói rằng ta chẳng có gì sao? Vậy thì sao còn phải sợ Tân phủ nữa!
Bạch Khởi và Mông Ngạo mặt không cảm xúc tiến về phía trước, khua Kinh Hồn đao về phía Tân phu nhân!
“Tiêu Lâm!"
Tần tướng quân hét lên: "Thả bà ấy ra! Đứa trẻ là của ngươi, bọn ta đồng ý giữ nó lại!"
Đồng ý?
Tiêu Lâm phất tay, thanh kiếm của hai hộ vệ dừng lại cách Tân phu nhân hai mươi centimett
Đao khí hung hãn đến nỗi dù lưỡi đao không chém trúng nhưng sát khí toả ra từ nó đã chém bị thương mặt Tần phu nhân!
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Lâm đột nhiên lộ ra nụ cười: "Con của ta muốn sống sót cũng không cần sự đồng ý của các người!"
Người của Tiêu Lâm sống hay chết đương nhiên phải do hắn quyết định!
Chứ không phải do Tần gia quyết định!
Tần phu nhân sững người. Tiêu Lâm thực sự có ý định giết người!
Tần tướng quân lo lắng nói: “Ta sẽ bảo bà ấy xin lỗi ngươi!"
Cái gì?
Tần phu nhân kinh ngạc!
'Tần tướng quân vội vàng thì thầm vào tai bà ta: 'Nếu chúng ta thật sự đánh nhau với hắn, cả Tân phủ sẽ tan tác! Dù sao hắn cũng là người nhà chúng ta, bà giáo huấn hắn vài câu là được rồi, sao phải ép hắn như vậy?"
"Giết ta đi ta cũng không xin lỗi!"
Tân phu nhân ôm khuôn mặt vẫn còn sưng tấy của mình, từ nhỏ đến lớn bà ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này!
ồ? Khí phách quá nhỉ!
Tiêu Lâm nhận lấy Kinh Hồn đao từ tay Bạch Khởi, lạnh lùng nhìn Tân phu nhân: "Vậy thì bà, đi chết đi!"
"Ahl"
“Không được!"
Trong Tần phủ liên tục vang lên những tiếng la hét chói tai! Tiêu phủ.
Mí mắt của bà Tiêu đã giật giật kể từ khi bà thức dậy vào buổi sáng, trong lòng không hiểu sao cứ cảm thấy bất an không yên.
Mãi đến khi Tân phủ phái người tới báo tin, bà mới biết Tiêu Lâm lại gây rối ở Tần phủ!
“Mau! Mau dìu ta đi!" “Con cũng đi!" Tiêu Tịnh đỡ mẹ, vội vàng lên chiếc xe ngựa đang chờ bên ngoài!
Loạn!
Tân phủ loạn như ong vỡ tổi bà Tiêu vừa bước vào Tần phủ đã thấy cảnh tượng hỗn loạn. Tân phủ vốn từng rất sang trọng và trật tự nay lại tan hoang.
Mặt đất đầy những mảnh vỡ của chậu hoa, đất vương vãi khắp sàn nhà, tất cả hoa cỏ đều bị chặt thành từng mảnh.
Trên các xà và cột nhà đều có vết đao kiếm! Nhìn những vết chém này thì lực chém rất mạnh!
Đám người hầu thì đều nhếch nhác, cả nam lẫn nữ đều đang khóc, mặt đen sì và bẩn thỉu, như thể bọn họ vừa bị ai đó đánh đập rồi dúi đầu xuống đất!
Tân phủ ngoại trừ khu vực từ đường ra thì đều bị Tiêu Lâm oanh tạc!
Ngay cả những con cá chép koi mà Tần lão thái thái đã nuôi bảy tám năm cũng bị hắn dùng đao vớt lên, ném vào bếp và ra lệnh cho người hầu đem nướng!
Tiêu Lâm dẫn hai hộ vệ oanh tạc Tân phủ. Gặp một người đánh một người, gặp hai người đánh hai người!
“Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng đến rồi!"
Khi Tân Phượng Uyển thấy hai mẹ con bà Tiêu tới, nàng chủ động gọi một tiếng “mẹ”, mừng rỡ như gặp được cứu tinh.
“Sao lại thành ra thế này?"
bà Tiêu không ưng Tân Phượng Uyển, nhưng bà cũng không khỏi lo lắng trước tình hình hiện tại. Làm sao Tần phủ có thể tha cho con trai bà nếu hắn đã làm ra chuyện như vậy?
“Con đã có thai..." Tân Phượng Uyển nức nở kể lại chuyện đã xảy ra.
Vừa rồi Tiêu Lâm không giết Tân phu nhân. Vào thời điểm mấu chốt, hắn thu lại đao trong tay, chỉ đánh vào đầu bà ta như cách trước đó Tân phu nhân từng đánh vào đầu hắn!
bà Tiêu sửng sốt: “Sao mẹ cô có thể nhẫn tâm đến vậy! Con trai ta đâu?"
“Mẹ, đi theo conl"
Tân Phượng Uyển biết là do Tân phủ thất thố trước nên cũng không dám phân bua mà vội vã dẫn bà Tiêu vào trong.
Những nơi bà Tiêu đi qua đều đã bị Tiêu Lâm oanh tạc. Đồ sứ quý, đồ cổ, thư pháp và tranh vẽ đều bị đập nát thành từng mảnh.
bà Tiêu ôm đầu, cái này... cái này... phải bồi thường bao nhiêu? Tiền là chuyện nhỏ nhưng sự an toàn của con trai bà là chuyện lớn!
bà Tiêu không biết rằng thời thế đã thay đổi. Hiện giờ không phải Tiêu Lâm cầu xin Tần phủ tha cho hắn mà là Tần phủ cầu xin hắn tha cho Tân phủ.
Tiêu Lâm biết rõ, cho dù là Hoàng đế cũng sẽ không can thiệp vào chuyện gia đình của thần tử. Chỉ cần Tiêu Lâm không giết người nhà họ Tần, Hoàng đế cũng
sẽ không ra mặt giúp Tân phu nhân.
Cho nên, những món đồ của Tần gia không cần biết có giá trị hay không, chỉ cần lọt vào mắt hắn, hắn sẽ đập nát tất cả! Đập! Đập hết!
Tân phủ không phải rất ngang ngược sao? Tân phủ muốn đánh hắn là đánh hắn! Muốn giết con trai hắn là giết con trai hắn!
Nếu đã như vậy!
Thì tới luôn!
Đánh nhau đến khi cá chết lưới rách thì thôi!
Tiêu Lâm này sẽ phát tiết không kiêng ky gì nữa!
Chẳng phải các người luôn nói rằng ta chẳng có gì sao? Vậy thì sao còn phải sợ Tân phủ nữa!