Sau ba ly rượu, chắc chắn ai nấy đều sẽ say.
"Ba chén! Cảm ơn các vị đã tới đây! Đầu tiên cảm ơn các vị đã nể mặt ta! Thứ hai cảm ơn các vị đã nể mặt mẫu thân ta! Thứ ba cảm ơn các vị đã nể mặt Tân phủ!"
Tiêu Lâm nâng ly lên, cố ý để Tân phủ ở sau cùng, một hơi uống cạn cả chén rượu!
Chẳng phải họ đến đây để ăn mừng việc Tiêu Lâm trở thành Hội nguyên sao? Thế thì uống thoả thích đi nhé!
Rượu của Tiêu Lâm được rót ra từng ly một, không ai dám từ chối.
Đám người ở đây ai cũng coi trọng thể diện, Tiêu Lâm rót ba chén, họ uống ba chén. Cho dù có người không muốn uống rượu như Tống Trí thì thấy những người khác uống, ông ta cũng phải uống.
Đến đám nữ quyến ban nãy chuốc say bà Tiêu cũng không còn cách nào khác là phải uống thứ rượu khiến họ nghẹn cả họng.
Bọn họ cũng từng nghe nói đến rượu Quỳnh Tô, nghe nói nó rất ngon, tại sao rượu Quỳnh Tô hôm nay lại khiến họ muốn cháy cả cổ họng như vậy?
Bọn họ ho liên tục và nhắm mắt nhắm mũi uống hết. Những người đàn ông cố gắng không nhăn mặt, miễn cưỡng uống cạn!
Rượu Quỳnh Tô rất khó mua, chẳng lẽ Tiêu Lâm đã dùng rượu giả thay thế nhưng vẫn xưng là dùng rượu Quỳnh Tô để giữ thể diện?
Đám người kia nghĩ vậy nên rất khinh thường Tiêu Lâm, nhưng vì Tần lão thái thái nên không ai dám vạch trần hắn!
Điều khác biệt so với những người khác là nồng độ cồn trong ba ly rượu Tiêu Lâm uống thấp hơn rất nhiều.
Sau khi uống rượu, hắn vẫn bình an vô sự. Còn tất cả mọi người có mặt, bất kể địa vị cao đến đâu, đều trợn mắt, gục xuống như củ hành héo, mềm nhữn nằm trên mặt đất!
Ba ly rượu mà dọn sạch hiện trường! Ngay cả ha độc cũng chưa chắc đã gọn gàng như vậy!
Các nô lệ và nha hoàn không ngừng la hét! Xuân Minh không kịp chuẩn bị, toàn thân run rẩy hét lên: "Người đâu! Mau tới đây!"
"Tiêu Lâm! Cậu đang làm gì vậy?" Tần lão thái thái sợ đến tái mặt, đập bàn đứng dậy.
"Ta làm gì vậy à? Đây là yến tiệc của Tần gia. Những người này đã uống rượu của Tần gia, sao có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu ta được?"
Lời nói của Tiêu Lâm lạnh thấu xương, khiến Tần lão thái thái suýt thì đứng không vững! Hắn đang muốn hãm hại Tân gia sao?
Người nhà họ Tân hoảng sợ, đám nô bộc theo hầu cũng đều sợ đến mức tim nhảy ra ngoài. Họ vội vã đỡ chủ nhân của mình dậy, trước tiên kiểm tra xem họ có còn thở không, thấy vẫn còn thở thì mới thở phào một cái. Thật nhẹ nhõm, họ không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.
Tiêu Lâm cao lớn đứng trước mặt Tân lão thái thái, ánh sáng của ngọn nến bị hắn chặn lại nên Tần lão thái thái nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Tần lão thái thái nhìn những người nằm trên mặt đất, bàn tay không khỏi run rẩy, tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt! Tại sao Tần phủ lại có một thằng con rể độc ác đến vậy?
Đám người này chỉ là say rượu, đây là lần đầu tiên họ uống rượu nồng độ cao như vậy. Uống ba ly rượu nặng lớn, người xưa làm sao có thể chịu đựng được?
Tiêu Lâm cởi chiếc áo khoác dính máu, ném lên bàn của Tần lão thái thái làm đổ ly rượu.
Mùi rượu nồng nặc trong không khí, Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Rượu ta mời, sao bà không uống?”
Nếu không phải do vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Lâm, Tần lão thái thái sẽ tưởng rằng tai mình bị hỏng.
Làm sao một vãn bối như Tiêu Lâm có thể nói bằng giọng chất vấn như vậy?
"Người đâu, cho lão phu nhân thêm rượu!" Không phải đám người này thích ép người khác uống sao?
Không phải bọn họ thích đem người nhà họ Tiêu ra mua vui sao?
Tiêu Lâm còn tưởng đám người này hiểu lễ nghĩa, hắn nâng chén mời mọi người, mọi người đều uống rượu, ngoại trừ Tần lão thái thái này không chịu nể mặt.
Rượu phục vụ cho Tân lão thái thái được đựng trong một cái bát lớn.
Không biết thân xác xương cốt của Tân lão thái thái có chịu nổi bát rượu mạnh này không.
Lúc này, Tân Phượng Uyển cũng được Bạch Khởi “mời” trở lại yến tiệc.
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng lúc này giống như bông hoa bị gió dập sương vùi, vô cùng xanh xao. Tân Phượng Uyển đi không vững, phải nhờ A Hương đỡ.
Cơ thể nàng ướt đẫm, tấm lụa sang trọng đắt tiền không che giấu được sự nhếch nhác của nàng, trông nàng lúc này chẳng khác nào một con gà chết đuối.
Vừa rồi Bạch Khởi ném mười mấy bàn tay bị chặt đứt ra trước mặt Tân Phượng Uyển, nàng sợ đến mức ngất đi. Bạch Khởi đã dội một chậu nước lạnh lên người nàng để đánh thức rồi “mời” nàng đến dự tiệc.
Khi đến nơi tổ chức tiệc, cảnh tượng vô số người nằm la liệt trên sân, đám nô tì xung quanh thì than khóc khiến mặt Tân Phượng Uyển càng trắng bệch ra như tờ giấy: "Đây...đây"
Mấy vị công tử nhà họ Tần đã say và bất tỉnh, Tân Phượng Uyển sợ hãi đến nỗi toàn thân run bần bật: "Tiêu Lâm! Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?"
"Trúng độc rồi, mấy tiếng nữa sẽ trút hơi thở cuối cùng".
Tiêu Lâm bình tĩnh phủi phủi tay áo, vừa nghe hắn nói những lời này, Tân gia và đám người hầu đều chết đứng!
"Ba chén! Cảm ơn các vị đã tới đây! Đầu tiên cảm ơn các vị đã nể mặt ta! Thứ hai cảm ơn các vị đã nể mặt mẫu thân ta! Thứ ba cảm ơn các vị đã nể mặt Tân phủ!"
Tiêu Lâm nâng ly lên, cố ý để Tân phủ ở sau cùng, một hơi uống cạn cả chén rượu!
Chẳng phải họ đến đây để ăn mừng việc Tiêu Lâm trở thành Hội nguyên sao? Thế thì uống thoả thích đi nhé!
Rượu của Tiêu Lâm được rót ra từng ly một, không ai dám từ chối.
Đám người ở đây ai cũng coi trọng thể diện, Tiêu Lâm rót ba chén, họ uống ba chén. Cho dù có người không muốn uống rượu như Tống Trí thì thấy những người khác uống, ông ta cũng phải uống.
Đến đám nữ quyến ban nãy chuốc say bà Tiêu cũng không còn cách nào khác là phải uống thứ rượu khiến họ nghẹn cả họng.
Bọn họ cũng từng nghe nói đến rượu Quỳnh Tô, nghe nói nó rất ngon, tại sao rượu Quỳnh Tô hôm nay lại khiến họ muốn cháy cả cổ họng như vậy?
Bọn họ ho liên tục và nhắm mắt nhắm mũi uống hết. Những người đàn ông cố gắng không nhăn mặt, miễn cưỡng uống cạn!
Rượu Quỳnh Tô rất khó mua, chẳng lẽ Tiêu Lâm đã dùng rượu giả thay thế nhưng vẫn xưng là dùng rượu Quỳnh Tô để giữ thể diện?
Đám người kia nghĩ vậy nên rất khinh thường Tiêu Lâm, nhưng vì Tần lão thái thái nên không ai dám vạch trần hắn!
Điều khác biệt so với những người khác là nồng độ cồn trong ba ly rượu Tiêu Lâm uống thấp hơn rất nhiều.
Sau khi uống rượu, hắn vẫn bình an vô sự. Còn tất cả mọi người có mặt, bất kể địa vị cao đến đâu, đều trợn mắt, gục xuống như củ hành héo, mềm nhữn nằm trên mặt đất!
Ba ly rượu mà dọn sạch hiện trường! Ngay cả ha độc cũng chưa chắc đã gọn gàng như vậy!
Các nô lệ và nha hoàn không ngừng la hét! Xuân Minh không kịp chuẩn bị, toàn thân run rẩy hét lên: "Người đâu! Mau tới đây!"
"Tiêu Lâm! Cậu đang làm gì vậy?" Tần lão thái thái sợ đến tái mặt, đập bàn đứng dậy.
"Ta làm gì vậy à? Đây là yến tiệc của Tần gia. Những người này đã uống rượu của Tần gia, sao có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu ta được?"
Lời nói của Tiêu Lâm lạnh thấu xương, khiến Tần lão thái thái suýt thì đứng không vững! Hắn đang muốn hãm hại Tân gia sao?
Người nhà họ Tân hoảng sợ, đám nô bộc theo hầu cũng đều sợ đến mức tim nhảy ra ngoài. Họ vội vã đỡ chủ nhân của mình dậy, trước tiên kiểm tra xem họ có còn thở không, thấy vẫn còn thở thì mới thở phào một cái. Thật nhẹ nhõm, họ không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.
Tiêu Lâm cao lớn đứng trước mặt Tân lão thái thái, ánh sáng của ngọn nến bị hắn chặn lại nên Tần lão thái thái nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Tần lão thái thái nhìn những người nằm trên mặt đất, bàn tay không khỏi run rẩy, tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt! Tại sao Tần phủ lại có một thằng con rể độc ác đến vậy?
Đám người này chỉ là say rượu, đây là lần đầu tiên họ uống rượu nồng độ cao như vậy. Uống ba ly rượu nặng lớn, người xưa làm sao có thể chịu đựng được?
Tiêu Lâm cởi chiếc áo khoác dính máu, ném lên bàn của Tần lão thái thái làm đổ ly rượu.
Mùi rượu nồng nặc trong không khí, Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Rượu ta mời, sao bà không uống?”
Nếu không phải do vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Lâm, Tần lão thái thái sẽ tưởng rằng tai mình bị hỏng.
Làm sao một vãn bối như Tiêu Lâm có thể nói bằng giọng chất vấn như vậy?
"Người đâu, cho lão phu nhân thêm rượu!" Không phải đám người này thích ép người khác uống sao?
Không phải bọn họ thích đem người nhà họ Tiêu ra mua vui sao?
Tiêu Lâm còn tưởng đám người này hiểu lễ nghĩa, hắn nâng chén mời mọi người, mọi người đều uống rượu, ngoại trừ Tần lão thái thái này không chịu nể mặt.
Rượu phục vụ cho Tân lão thái thái được đựng trong một cái bát lớn.
Không biết thân xác xương cốt của Tân lão thái thái có chịu nổi bát rượu mạnh này không.
Lúc này, Tân Phượng Uyển cũng được Bạch Khởi “mời” trở lại yến tiệc.
Khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng lúc này giống như bông hoa bị gió dập sương vùi, vô cùng xanh xao. Tân Phượng Uyển đi không vững, phải nhờ A Hương đỡ.
Cơ thể nàng ướt đẫm, tấm lụa sang trọng đắt tiền không che giấu được sự nhếch nhác của nàng, trông nàng lúc này chẳng khác nào một con gà chết đuối.
Vừa rồi Bạch Khởi ném mười mấy bàn tay bị chặt đứt ra trước mặt Tân Phượng Uyển, nàng sợ đến mức ngất đi. Bạch Khởi đã dội một chậu nước lạnh lên người nàng để đánh thức rồi “mời” nàng đến dự tiệc.
Khi đến nơi tổ chức tiệc, cảnh tượng vô số người nằm la liệt trên sân, đám nô tì xung quanh thì than khóc khiến mặt Tân Phượng Uyển càng trắng bệch ra như tờ giấy: "Đây...đây"
Mấy vị công tử nhà họ Tần đã say và bất tỉnh, Tân Phượng Uyển sợ hãi đến nỗi toàn thân run bần bật: "Tiêu Lâm! Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?"
"Trúng độc rồi, mấy tiếng nữa sẽ trút hơi thở cuối cùng".
Tiêu Lâm bình tĩnh phủi phủi tay áo, vừa nghe hắn nói những lời này, Tân gia và đám người hầu đều chết đứng!