Học giỏi lịch sử là lỗi của hắn sao?
Tiêu Lâm nhún vai.
Cơ thể Lý Mục nhẹ nhàng uyển chuyển như chim yến, kiếm Thái A là một thanh kiếm quyền năng, nhưng sức mạnh nội lực của Lý Mục mới là sức mạnh thật sự. Bản thân rơi vào nghịch cảnh mà không run sợ mới thực sự là chí khí của người anh hùng.
Lý Mục dũng cảm cương trực, nội lực của ông ấy truyền sức mạnh cho kiếm Thái A.
Kiếm khí sắc bén quấn quanh thân kiếm. Nhân lúc Tào Tháo quay người lại, thanh kiếm vỗ cái bốp vào đầu ông ta!
“ÁI” Tào Tháo thét lên, đầu đau như búa bổ, sau đó lộn nhào ngã từ trên ngựa xuống!
Lý Mục kinh ngạc, trước kia ông ấy và Tào Tháo đánh nhau mười hiệp không phân thắng bại, hôm nay mới có chục chiêu mà Tào Tháo đã không xong rồi?
Tân Nam sửng sốt: "Tỷ phu, sao huynh biết cái đầu là điểm yếu của ông ta?"
Tào Tháo là quân sư của Thi Si, cũng là hộ vệ mà Tam Sï trọng dụng nhất. Nếu giết được ông ta, Bệ hạ sẽ rất vui mừng.
Lần này là cơ hội tốt nhất! Lý Mục giơ kiếm muốn chém đầu Tào Tháo ngay tại chỗt
Không ngờ Bạch Khởi lại giơ thanh Tuỳ Ý chặn trước mặt Tào Tháo, hai thanh kiếm va chạm tóe ra tia lửa chói mắt: "Lý đại nhân! Chủ nhân ta nói hấy giữ lại người này!"
"Kẻ này không thể giữ lại!" Lý Mục ánh mắt lạnh lùng: “Không ai hiểu rõ hắn hơn ta! Nếu để hắn sống, đó chắc chắn sẽ là mầm hoại Hơn nữa lần này hắn vào kinh mà không được cho phép, đến Tân phủ nhất định có âm mưu gì đó!”
Tào Tháo khôn ngoan, giỏi dùng binh, nhưng ông ta coi Thi Sỉ là chủ nhân thì đúng là tai hoại
Bạch Khởi không chịu rút lui và tiếp tục giằng co với Lý Mục.
Tiêu Lâm ngồi xổm xuống, nói với Tào Tháo đang đau đầu dữ dội: "Ông nhận †a làm chủ nhân, ta sẽ cứu ông. Ông là nhân tài, không nên chỉ làm một hộ vệ. Ông là anh hùng, một anh hùng sẽ được hàng ngàn người kính trọng trong tương lai.....
Tại sao câu này nghe quen thế nhỉ?
Bạch Khởi chớp chớp mắt, chủ nhân gặp ai cũng nói câu này sao?
"Ông nhận Thi Si làm chủ nhân, chắc chăn có chỗ không cam lòng. Bởi vì..."
Tiêu Lâm nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói: “Sâu thẳm trong lòng ông, nhất định có một giọng nói đang thúc giục. Nó không ngừng kêu gọi và nói với ông rằng ông là vua, là anh hùng, ông không nên sống cuộc đời như vậy. Ta nói có đúng không?”
Tào Tháo ngơ ngác nhìn hắn: "Ngươi..."
“Chỉ có ta mới hiểu được ông”, Tiêu Lâm vỗ vỗ vai ông ta: “Chỉ có ta mới có thể khiến ông trở thành anh hùng như vậy, chỉ có ta mới có thể khiến ông từ hộ vệ trở thành tướng quân. Thậm chí so với ông, ta còn hiểu rõ hơn ông sẽ trở thành người như thế nào”.
Lý Mục giật mình, trong lòng có gì đó xúc động lạ lùng.
Tào Tháo hai mắt sáng ngời, đúng vậy, trong lòng ông ta thực sự nghĩ như vậy..!"
Ông ta nghĩ mình là vua.
Ông ta là vị vua tương lai
Ông ta là bậc thầy chiến lược!
Muốn mưu trí có mưu trí!
Muốn võ công có võ công!
Ông ta không nên chỉ là một hộ vệ!
Tiêu Lâm vui vẻ gật đầu, xem ra đã thuyết phục được Tào Tháo.
Đột nhiên, một kiếm chém vào đầu Tào Tháo không báo trước!
Tào Tháo còn chưa kịp kinh ngạc thì đã mất đầu!
Tiêu Lâm nhún vai.
Cơ thể Lý Mục nhẹ nhàng uyển chuyển như chim yến, kiếm Thái A là một thanh kiếm quyền năng, nhưng sức mạnh nội lực của Lý Mục mới là sức mạnh thật sự. Bản thân rơi vào nghịch cảnh mà không run sợ mới thực sự là chí khí của người anh hùng.
Lý Mục dũng cảm cương trực, nội lực của ông ấy truyền sức mạnh cho kiếm Thái A.
Kiếm khí sắc bén quấn quanh thân kiếm. Nhân lúc Tào Tháo quay người lại, thanh kiếm vỗ cái bốp vào đầu ông ta!
“ÁI” Tào Tháo thét lên, đầu đau như búa bổ, sau đó lộn nhào ngã từ trên ngựa xuống!
Lý Mục kinh ngạc, trước kia ông ấy và Tào Tháo đánh nhau mười hiệp không phân thắng bại, hôm nay mới có chục chiêu mà Tào Tháo đã không xong rồi?
Tân Nam sửng sốt: "Tỷ phu, sao huynh biết cái đầu là điểm yếu của ông ta?"
Tào Tháo là quân sư của Thi Si, cũng là hộ vệ mà Tam Sï trọng dụng nhất. Nếu giết được ông ta, Bệ hạ sẽ rất vui mừng.
Lần này là cơ hội tốt nhất! Lý Mục giơ kiếm muốn chém đầu Tào Tháo ngay tại chỗt
Không ngờ Bạch Khởi lại giơ thanh Tuỳ Ý chặn trước mặt Tào Tháo, hai thanh kiếm va chạm tóe ra tia lửa chói mắt: "Lý đại nhân! Chủ nhân ta nói hấy giữ lại người này!"
"Kẻ này không thể giữ lại!" Lý Mục ánh mắt lạnh lùng: “Không ai hiểu rõ hắn hơn ta! Nếu để hắn sống, đó chắc chắn sẽ là mầm hoại Hơn nữa lần này hắn vào kinh mà không được cho phép, đến Tân phủ nhất định có âm mưu gì đó!”
Tào Tháo khôn ngoan, giỏi dùng binh, nhưng ông ta coi Thi Sỉ là chủ nhân thì đúng là tai hoại
Bạch Khởi không chịu rút lui và tiếp tục giằng co với Lý Mục.
Tiêu Lâm ngồi xổm xuống, nói với Tào Tháo đang đau đầu dữ dội: "Ông nhận †a làm chủ nhân, ta sẽ cứu ông. Ông là nhân tài, không nên chỉ làm một hộ vệ. Ông là anh hùng, một anh hùng sẽ được hàng ngàn người kính trọng trong tương lai.....
Tại sao câu này nghe quen thế nhỉ?
Bạch Khởi chớp chớp mắt, chủ nhân gặp ai cũng nói câu này sao?
"Ông nhận Thi Si làm chủ nhân, chắc chăn có chỗ không cam lòng. Bởi vì..."
Tiêu Lâm nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói: “Sâu thẳm trong lòng ông, nhất định có một giọng nói đang thúc giục. Nó không ngừng kêu gọi và nói với ông rằng ông là vua, là anh hùng, ông không nên sống cuộc đời như vậy. Ta nói có đúng không?”
Tào Tháo ngơ ngác nhìn hắn: "Ngươi..."
“Chỉ có ta mới hiểu được ông”, Tiêu Lâm vỗ vỗ vai ông ta: “Chỉ có ta mới có thể khiến ông trở thành anh hùng như vậy, chỉ có ta mới có thể khiến ông từ hộ vệ trở thành tướng quân. Thậm chí so với ông, ta còn hiểu rõ hơn ông sẽ trở thành người như thế nào”.
Lý Mục giật mình, trong lòng có gì đó xúc động lạ lùng.
Tào Tháo hai mắt sáng ngời, đúng vậy, trong lòng ông ta thực sự nghĩ như vậy..!"
Ông ta nghĩ mình là vua.
Ông ta là vị vua tương lai
Ông ta là bậc thầy chiến lược!
Muốn mưu trí có mưu trí!
Muốn võ công có võ công!
Ông ta không nên chỉ là một hộ vệ!
Tiêu Lâm vui vẻ gật đầu, xem ra đã thuyết phục được Tào Tháo.
Đột nhiên, một kiếm chém vào đầu Tào Tháo không báo trước!
Tào Tháo còn chưa kịp kinh ngạc thì đã mất đầu!