Con cháu thế gia tự nhận là hiểu biết sâu rộng, có đồ tốt nào trên đời mà bọn họ chưa từng thấy?
Hai con buôn rượu vồ ngực, cực kì tự tin: “Gia, ta đảm bảo với gia, nếu mấy gia khồng hài lòng, sẽ không thu một vãn tiền nào!”
Rượu là thứ có sức thu hút người ta nhất.
Những vị công tử được ngâm trong giàu sang phú quý này, là biết thử rượu nhất. Trước nay bọn họ luôn coi thường gian hàng hay các con buôn ven đường, nếu có chút kĩ năng, còn cần ăn xin ở ven đường à?
Trong mắt các con cháu nhà giàu thì con buôn bên đường cũng không khác với ăn xin lắm, đế được một miếng ăn, tươi cười chào đón, bán những món dồ kém cho người qua đường. Bọn họ là con cưng của trời, lẽ nào sẽ bị những tên thô lỗ này lừa gạt?
Các con cháu nhà giàu không động đậy, mặt mày toàn là vẻ xem thường, sở trường giỏi nhất của các con buôn ồ kinh thành là nhìn mặt đoán ý, con buôn gầy cười ha ha nói: “Gia à, ca ca nhà ta có một thương hiệu, cửa hàng ở ngay cuối con phố Chu Tước, rượu là là dồ mới của hai chúng ta, nghĩ đến chỉ có gia của phòng sách Thanh Viên là biết thử rượu nhất, cho nên chúng ta mới suy nghĩ đẩy cái xe ba gác này tới đây bán. Quả nhiên, gia của phòng sách Thanh Viên biết hàng hơn người khác, ta còn chưa thét đâu, mà mấy gia đã tới rồi.”
Qua sự tâng bốc xu nịnh như vậy, mấy vị công tử đắc ý vô cùng, bọn họ phe phẩy cái quạt, dù chưa thử, nhưng mùi thơm của rượu này đã thấm vào ruột gan, con sâu háu ăn trong bụng đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi.
Có điều, bọn họ là người giàu sang, dù là rượu tốt, nhưng lẽ nào lại có thể hạ mình nếm rượu ở đây. Nhưng nếu không nếm, mùi thơm của rượu này thật sự quá hấp dần …
Thấy bọn họ hơi dao động, con buôn khôn khéo lấy ra một cái ly tốt, đổ rượu đầy bảy phần.
Con buôn nói gia của phòng sách Thanh Viên biết nếm rượu nhất, dù có ba phần nịnh hót, nhưng có bảy phần là thật.
Có thế chinh phục gia của phòng sách Thanh Viên, thì luôn có thể bán chạy ở kinh thành, cho nên con buôn mới không ngại khó khăn, vượt qua cả nửa cái kinh thành đế tới đây đợi các vị công tử này thử rượu.
Cái gọi là thử rượu, trước tiên phải quan sát màu sắc, màu sắc mượt mà không có tạp chất, lắc cốc lên, nếu trên cốc có cảm giác đung đưa, vậy rượu này nhất định là đã để lâu rồi.
Tiếp theo là tìm hương, hơi nghiêng cốc đi, sau đó dùng tay nhẹ nhàng quạt khí ra ngoài, sẽ ngửi được mùi thơm của rượu.
Rượu tốt thì thơm nhưng không ướt át, trầm nhưng không nhạt, êm ả tinh khiết, không nồng không
mãnh liệt dư vị dài lâu, rượu cao cấp, đổ vào cốc để qua đêm, mười hương lưu mãi không tan, cốc rỗng còn thơm hơn cốc đầy, khiến người ta có dư vị vô tận.
Cuối cùng, là uống cẩn thận chậm rãi. Lúc thử, nhất định phải uống ngụm nhỏ trước, đế rượu chuyển động qua lại ở các vị trí khác nhau trên đầu lưỡi, như vậy thì tất cả các vị trí mới có thể nếm dược vị rượu, rượu mà được sản xuất cực kì cồng phủ, cảm giác sẽ nồng đậm, êm ả dài lâu.
Con buôn vừa rót rượu ra, ánh mắt của con cháu nhà giàu đã phát sáng.
Màu sắc của rượu này trong veo, hiệu quả lắc cốc rất tốt.
Dần đầu con cháu thế gia, là một vị cử nhân cao to tuấn tú, vừa vượt qua thi Hương, con buôn có ánh mắt cực tốt nâng hai tay lên rót rượu, khép na khép nép nói: “Ta dâng tặng ly này cho gia, chúc gia được dề tên trên bảng vàng của kì thi Hội!”
“Mượn lời tốt của ngươi, xem ra phải uống rượu này rồi.”
Cử nhân lắc quạt, mùi rượu ập vào mặt, đúng là cao cấp.
Chồ khồng xa, ở bên đường có một người đang nhìn, phát ra một tiếng hừ lạnh, rõ ràng muốn uống lắm rồi, còn tìm nhiều cớ như vậy, làm như uống một ly rượu là thân phận sẽ bị hạ thấp mâỳ cấp âỳ.
“Mời công tử!”
Cử nhân thong thả nhận lấy, cúi đầu ngửi thử,
khẽ hớp một ngụm. Vị rượu nồng đậm vừa vào miệng, còn có chút cay, cực kì khác với loại rượu bình thường!
Nhưng sau khi sự kích thích này trôi qua, sẽ đạt tới đặc điểm của rượu cao cấp, êm ả tinh khiết, dư vị vồ tận! Rượu của kinh thành mà so sánh với rượu này, chỉ như nước trắng thôi!
“Rượu ngon!” Y không nhịn được phải hô lên kinh ngạc, quả nhiên đúng như lời con buôn nói, thần tiên uống rượu này rồi cũng sẽ phải quay lại!
“Chu công tử, rượu này thế nào?” Mâỳ người còn lại, suýt rớt nước miếng.
Thì ra người này là Chu Hành, con ngươi của y sáng rực, nói: “Ngửi mùi xuống ngựa, biết mùi dừng xe.”
Đây là danh thơm của người cổ đại dành cho các món ngon.
Chu Hành vung tay áo lên: “Những bình rượu này, đưa hết tới phủ của ta!”
Hai con buôn, ngạc nhiên vui mừng gật đầu liên tục, lúc bọn chúng nếm, cũng vồ cùng kinh ngạc. Bây giờ nhận được sự công nhân của các công tử trong phòng sách Thanh Viên, bọn chúng càng tin chắc là rượu này có thế bán chạy!
Rượu bình thường, một vò nặng hơn một câu, bán mười lăm văn tiền, ban đầu có mười mấy vò rượu đẹp, hai huynh đệ định bán năm mươi văn, nhưng thấy Chu Hành công nhận như vậy, con buôn đột
nhiên nảy lòng tham, gã kìm nén tâm trạng kích động lại, cấn thận nói: “Gia à, rượu này mười lượng một vò. Ngài xem…”
Đối với công tử nhà giàu thì mười lượng khồng nhiều, nhưng so với rượu khác, đó chính là giá trên trời.
Trong đám công tử có Tân Nam, sau khi thi đỗ, cậu ta suốt ngày đi cùng Chu Hành. Cậu ta bước lên trước một bước, quát: “Ngươi bán cái rượu gì thế hả? Lại dám tăng giá ngay trước mặt chúng ta, bắt trả tiền tại chỗ à?”
Tân Nam hừ một tiếng, muốn dọa dầm tống tiền mà cũng khồng xem xem đây là chỗ nào!
Con buôn kinh ngạc, mặt đỏ như đít khỉ, đang muốn giải thích. Chu Hành đã hào phòng xua tay: “Nam đệ, rượu này đáng giá, mười hai vò này, ta muốn hết! Bây giờ đưa tới phủ của ta đi!”
Chu Hành cũng là người có kiến thức, sao mà bị một con buôn lừa được? Tân Nam đang muốn ngăn cản, Chu Hành đã tự mình rót một ly cho cậu ta.
Sau khi giả bộ từ chối, Tân Nam uống một ngụm, mặt Chu Hành lộ vẻ vui sướng và chờ đợi: “Thế nào?”
“Lạ tuyệt!”
“Rượu đã được ta mua rồi, vậy các huynh đệ tới Chu phủ uống no một trận đi, thế nào?”
‘Được, quá tốt rồi!” Mọi người ồn ào hưởng ứng.
‘Tân đại tiểu thư nhất định cũng thích, đến lúc đó, ta đưa một vò cho Tân đại tiếu thư nếm thử.” Chu Hành thấp giọng nói bên tai Tân Nam, Tân Nam gật đầu, vui vẻ vô cùng. Nếu Chu Hành là anh rể của mình thì tốt biết bao, tốt hơn tên Tiêu Lâm vô dụng kia nhiều rồi.
Chu Hành đưa một trăm bốn mươi lượng cho con buôn, con buôn vui mừng khôn xiết, mang ơn đội nghĩa, cúi đầu liên tục, phát tài fôi! Thế này là phát tài rồi!
Đám người Chu Hành phẩy tay áo bỏ đi, con buôn vội theo sau, vui mừng hớn hở đưa rượu tới Chu phủ.
Rượu này, tương đương với rượu xái có hương vị êm dịu của thế kỉ 21, đối với người cổ đại chưa từng nếm thử thứ gì này, nó có thể so sánh với rượu ngon của Vương Mẩu nương nương trên trời.
Lúc đầu Chu Hành còn kiêu hãnh, về sau lại đầu hàng trước mùi rượu này, Tiêu Lâm vừa thấy như mong đợi, vừa có phần xem thường.
Chỉ có kiến thức như vậy, mà là đại công tử của thế gia à?
Nếu để bọn họ nếm thử cái gọi là rượu Mao Đài, chẳng phải bọn họ sẽ quỳ xuống gọi ông nội sao?
Hôm nay Tiêu Lâm cũng không bắt con buôn lại, thời cơ chưa tới, để hai huynh đệ đó nhảy nhót đi, giúp hắn tạo thương hiệu trước rồi nói tiếp.
Tiêu Lâm đến phòng sách Thanh Viên này, là đi
theo con buôn tới.
Hai chữ Thanh Viên, khiến Tiêu Lâm hắn nghĩ tới “Trường Ca Hành” được học vào năm nhất của cấp một, không khỏi ngâm nói: “Hoa to xanh xanh trong vườn, sương sớm chờ bình minh. Mùa xuân ban ân huệ, vạn vật rạng ngời.”
“Luôn sợ trung thu tới, hoa lá sẽ vàng héo, trăm sông chảy về đông đổ ra biển, bao giờ mới quay về từ phía tây? Trai trẻ không nỗ lực, già rồi sẽ buồn bã.”
Bài thơ này bày tỏ tiếng thở dài rằng thời gian trôi qua, cuộc đời rất ngắn ngủi, khuyến khích con người hãy nắm bắt thời gian thật chặt, nắm bắt sinh mạng qua nhanh, hãy hãng hái chăm chỉ, nhân lúc còn trẻ hãy làm mọi việc.
Dùng Thanh Viên đế đặt tên cho phòng sách, là cực kì chuẩn xác.
Tiêu Lâm vừa dứt lời, một người đã cực kì kích động, lắc đầu thanh thở nói với cảm xúc vô bờ: “Lời hay, lời hay! Tuổi trẻ không nỗ lực, về già sẽ buồn bã… Sẽ buồn bã…”
Hai con buôn rượu vồ ngực, cực kì tự tin: “Gia, ta đảm bảo với gia, nếu mấy gia khồng hài lòng, sẽ không thu một vãn tiền nào!”
Rượu là thứ có sức thu hút người ta nhất.
Những vị công tử được ngâm trong giàu sang phú quý này, là biết thử rượu nhất. Trước nay bọn họ luôn coi thường gian hàng hay các con buôn ven đường, nếu có chút kĩ năng, còn cần ăn xin ở ven đường à?
Trong mắt các con cháu nhà giàu thì con buôn bên đường cũng không khác với ăn xin lắm, đế được một miếng ăn, tươi cười chào đón, bán những món dồ kém cho người qua đường. Bọn họ là con cưng của trời, lẽ nào sẽ bị những tên thô lỗ này lừa gạt?
Các con cháu nhà giàu không động đậy, mặt mày toàn là vẻ xem thường, sở trường giỏi nhất của các con buôn ồ kinh thành là nhìn mặt đoán ý, con buôn gầy cười ha ha nói: “Gia à, ca ca nhà ta có một thương hiệu, cửa hàng ở ngay cuối con phố Chu Tước, rượu là là dồ mới của hai chúng ta, nghĩ đến chỉ có gia của phòng sách Thanh Viên là biết thử rượu nhất, cho nên chúng ta mới suy nghĩ đẩy cái xe ba gác này tới đây bán. Quả nhiên, gia của phòng sách Thanh Viên biết hàng hơn người khác, ta còn chưa thét đâu, mà mấy gia đã tới rồi.”
Qua sự tâng bốc xu nịnh như vậy, mấy vị công tử đắc ý vô cùng, bọn họ phe phẩy cái quạt, dù chưa thử, nhưng mùi thơm của rượu này đã thấm vào ruột gan, con sâu háu ăn trong bụng đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi.
Có điều, bọn họ là người giàu sang, dù là rượu tốt, nhưng lẽ nào lại có thể hạ mình nếm rượu ở đây. Nhưng nếu không nếm, mùi thơm của rượu này thật sự quá hấp dần …
Thấy bọn họ hơi dao động, con buôn khôn khéo lấy ra một cái ly tốt, đổ rượu đầy bảy phần.
Con buôn nói gia của phòng sách Thanh Viên biết nếm rượu nhất, dù có ba phần nịnh hót, nhưng có bảy phần là thật.
Có thế chinh phục gia của phòng sách Thanh Viên, thì luôn có thể bán chạy ở kinh thành, cho nên con buôn mới không ngại khó khăn, vượt qua cả nửa cái kinh thành đế tới đây đợi các vị công tử này thử rượu.
Cái gọi là thử rượu, trước tiên phải quan sát màu sắc, màu sắc mượt mà không có tạp chất, lắc cốc lên, nếu trên cốc có cảm giác đung đưa, vậy rượu này nhất định là đã để lâu rồi.
Tiếp theo là tìm hương, hơi nghiêng cốc đi, sau đó dùng tay nhẹ nhàng quạt khí ra ngoài, sẽ ngửi được mùi thơm của rượu.
Rượu tốt thì thơm nhưng không ướt át, trầm nhưng không nhạt, êm ả tinh khiết, không nồng không
mãnh liệt dư vị dài lâu, rượu cao cấp, đổ vào cốc để qua đêm, mười hương lưu mãi không tan, cốc rỗng còn thơm hơn cốc đầy, khiến người ta có dư vị vô tận.
Cuối cùng, là uống cẩn thận chậm rãi. Lúc thử, nhất định phải uống ngụm nhỏ trước, đế rượu chuyển động qua lại ở các vị trí khác nhau trên đầu lưỡi, như vậy thì tất cả các vị trí mới có thể nếm dược vị rượu, rượu mà được sản xuất cực kì cồng phủ, cảm giác sẽ nồng đậm, êm ả dài lâu.
Con buôn vừa rót rượu ra, ánh mắt của con cháu nhà giàu đã phát sáng.
Màu sắc của rượu này trong veo, hiệu quả lắc cốc rất tốt.
Dần đầu con cháu thế gia, là một vị cử nhân cao to tuấn tú, vừa vượt qua thi Hương, con buôn có ánh mắt cực tốt nâng hai tay lên rót rượu, khép na khép nép nói: “Ta dâng tặng ly này cho gia, chúc gia được dề tên trên bảng vàng của kì thi Hội!”
“Mượn lời tốt của ngươi, xem ra phải uống rượu này rồi.”
Cử nhân lắc quạt, mùi rượu ập vào mặt, đúng là cao cấp.
Chồ khồng xa, ở bên đường có một người đang nhìn, phát ra một tiếng hừ lạnh, rõ ràng muốn uống lắm rồi, còn tìm nhiều cớ như vậy, làm như uống một ly rượu là thân phận sẽ bị hạ thấp mâỳ cấp âỳ.
“Mời công tử!”
Cử nhân thong thả nhận lấy, cúi đầu ngửi thử,
khẽ hớp một ngụm. Vị rượu nồng đậm vừa vào miệng, còn có chút cay, cực kì khác với loại rượu bình thường!
Nhưng sau khi sự kích thích này trôi qua, sẽ đạt tới đặc điểm của rượu cao cấp, êm ả tinh khiết, dư vị vồ tận! Rượu của kinh thành mà so sánh với rượu này, chỉ như nước trắng thôi!
“Rượu ngon!” Y không nhịn được phải hô lên kinh ngạc, quả nhiên đúng như lời con buôn nói, thần tiên uống rượu này rồi cũng sẽ phải quay lại!
“Chu công tử, rượu này thế nào?” Mâỳ người còn lại, suýt rớt nước miếng.
Thì ra người này là Chu Hành, con ngươi của y sáng rực, nói: “Ngửi mùi xuống ngựa, biết mùi dừng xe.”
Đây là danh thơm của người cổ đại dành cho các món ngon.
Chu Hành vung tay áo lên: “Những bình rượu này, đưa hết tới phủ của ta!”
Hai con buôn, ngạc nhiên vui mừng gật đầu liên tục, lúc bọn chúng nếm, cũng vồ cùng kinh ngạc. Bây giờ nhận được sự công nhân của các công tử trong phòng sách Thanh Viên, bọn chúng càng tin chắc là rượu này có thế bán chạy!
Rượu bình thường, một vò nặng hơn một câu, bán mười lăm văn tiền, ban đầu có mười mấy vò rượu đẹp, hai huynh đệ định bán năm mươi văn, nhưng thấy Chu Hành công nhận như vậy, con buôn đột
nhiên nảy lòng tham, gã kìm nén tâm trạng kích động lại, cấn thận nói: “Gia à, rượu này mười lượng một vò. Ngài xem…”
Đối với công tử nhà giàu thì mười lượng khồng nhiều, nhưng so với rượu khác, đó chính là giá trên trời.
Trong đám công tử có Tân Nam, sau khi thi đỗ, cậu ta suốt ngày đi cùng Chu Hành. Cậu ta bước lên trước một bước, quát: “Ngươi bán cái rượu gì thế hả? Lại dám tăng giá ngay trước mặt chúng ta, bắt trả tiền tại chỗ à?”
Tân Nam hừ một tiếng, muốn dọa dầm tống tiền mà cũng khồng xem xem đây là chỗ nào!
Con buôn kinh ngạc, mặt đỏ như đít khỉ, đang muốn giải thích. Chu Hành đã hào phòng xua tay: “Nam đệ, rượu này đáng giá, mười hai vò này, ta muốn hết! Bây giờ đưa tới phủ của ta đi!”
Chu Hành cũng là người có kiến thức, sao mà bị một con buôn lừa được? Tân Nam đang muốn ngăn cản, Chu Hành đã tự mình rót một ly cho cậu ta.
Sau khi giả bộ từ chối, Tân Nam uống một ngụm, mặt Chu Hành lộ vẻ vui sướng và chờ đợi: “Thế nào?”
“Lạ tuyệt!”
“Rượu đã được ta mua rồi, vậy các huynh đệ tới Chu phủ uống no một trận đi, thế nào?”
‘Được, quá tốt rồi!” Mọi người ồn ào hưởng ứng.
‘Tân đại tiểu thư nhất định cũng thích, đến lúc đó, ta đưa một vò cho Tân đại tiếu thư nếm thử.” Chu Hành thấp giọng nói bên tai Tân Nam, Tân Nam gật đầu, vui vẻ vô cùng. Nếu Chu Hành là anh rể của mình thì tốt biết bao, tốt hơn tên Tiêu Lâm vô dụng kia nhiều rồi.
Chu Hành đưa một trăm bốn mươi lượng cho con buôn, con buôn vui mừng khôn xiết, mang ơn đội nghĩa, cúi đầu liên tục, phát tài fôi! Thế này là phát tài rồi!
Đám người Chu Hành phẩy tay áo bỏ đi, con buôn vội theo sau, vui mừng hớn hở đưa rượu tới Chu phủ.
Rượu này, tương đương với rượu xái có hương vị êm dịu của thế kỉ 21, đối với người cổ đại chưa từng nếm thử thứ gì này, nó có thể so sánh với rượu ngon của Vương Mẩu nương nương trên trời.
Lúc đầu Chu Hành còn kiêu hãnh, về sau lại đầu hàng trước mùi rượu này, Tiêu Lâm vừa thấy như mong đợi, vừa có phần xem thường.
Chỉ có kiến thức như vậy, mà là đại công tử của thế gia à?
Nếu để bọn họ nếm thử cái gọi là rượu Mao Đài, chẳng phải bọn họ sẽ quỳ xuống gọi ông nội sao?
Hôm nay Tiêu Lâm cũng không bắt con buôn lại, thời cơ chưa tới, để hai huynh đệ đó nhảy nhót đi, giúp hắn tạo thương hiệu trước rồi nói tiếp.
Tiêu Lâm đến phòng sách Thanh Viên này, là đi
theo con buôn tới.
Hai chữ Thanh Viên, khiến Tiêu Lâm hắn nghĩ tới “Trường Ca Hành” được học vào năm nhất của cấp một, không khỏi ngâm nói: “Hoa to xanh xanh trong vườn, sương sớm chờ bình minh. Mùa xuân ban ân huệ, vạn vật rạng ngời.”
“Luôn sợ trung thu tới, hoa lá sẽ vàng héo, trăm sông chảy về đông đổ ra biển, bao giờ mới quay về từ phía tây? Trai trẻ không nỗ lực, già rồi sẽ buồn bã.”
Bài thơ này bày tỏ tiếng thở dài rằng thời gian trôi qua, cuộc đời rất ngắn ngủi, khuyến khích con người hãy nắm bắt thời gian thật chặt, nắm bắt sinh mạng qua nhanh, hãy hãng hái chăm chỉ, nhân lúc còn trẻ hãy làm mọi việc.
Dùng Thanh Viên đế đặt tên cho phòng sách, là cực kì chuẩn xác.
Tiêu Lâm vừa dứt lời, một người đã cực kì kích động, lắc đầu thanh thở nói với cảm xúc vô bờ: “Lời hay, lời hay! Tuổi trẻ không nỗ lực, về già sẽ buồn bã… Sẽ buồn bã…”