Đầu chủ sòng bạc sưng lên, giọng nói của Tiêu Lâm vẫn lạnh như băng: “Ta và ông đều biết nguyên tắc thẳng làm vua, thua làm giặc. Không chỉ mình nhà ông có già có trẻ, nhà ta cũng có già có trẻ. Ông đối xử với Tiêu gia như thế, nhưng có bao giờ nghĩ nếu hôm nay ta không trở thành Hội nguyên thì ông sẽ ép người nhà Tiêu gia đến bước đường nào không?”
Tiêu Lâm trong lòng oán hận, người ở kinh thành chuyên chọn những người yếu thế để bắt nạt, đúng là đám người thượng đẳng ưa ngược đãi người khác!
Chủ sòng bạc xua tay, rơi nước mắt hét lên: “Không chỉ Tụ Bảo Phường mở ván cược này. Tại sao Tiêu Hội nguyên chỉ ra tay với ta! Tụ Bảo Phường chỉ là sòng bạc lớn thứ hai. Nếu muốn gây rắc rối, ngài phải đi tới chỗ Vạn Bảo Phường chứ!"
"Ha ha, tại sao à?" Tiêu Lâm đột nhiên cười lớn, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Đương nhiên là tôi phải noi gương ông bắt nạt kẻ yếu! Mắt đền mắt! Răng đền răng!"
Không phải Tụ Bảo Phường này khơi mào trò bắt nạt kẻ yếu sao?
Vậy nếu Tiêu Lâm chọn sòng bạc lớn thứ hai thì đã sao?
Chủ sòng bạc sửng sốt, suy nghĩ của Tiêu Lâm đen tối đến mức ông ta không biết phải mảng hẳn thế nào!
Dịch Quy hiểu ý, khẽ thở dài nói: “Tiêu huynh, xin hãy giữ thể diện cho Dịch...”
Dịch Quy còn chưa nói hết câu, chủ sòng bạc còn tưởng mình sắp được cứu, vội vàng gật đầu. Đúng vậy, phải giữ lại chút thể diện cho Dịch gia, thể diện.
"Mau ra tay đi, đừng làm ông ta khổ sở quá”.
Dịch Quy vừa nói lời này, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều chết lặng!
Sao có thể nói ra những lời này nhẹ nhàng đến thế! Ông Tụ là người làm lâu năm! Trong những năm qua, ông ta đã quản lý Tụ Bảo Phường một cách có trật tự và chưa bao giờ mắc bất kỳ sai sót nào.
"Không! Không! Không! Đương gia! Ta sai rồi!"
Chủ sòng bạc đứng dậy điên cuồng cầu xin sự thương xót, ông ta hận mình tham tiền! Ông ta vốn tưởng răng vụ cá cược này là một vụ cá cược ăn chắc, nhưng không ngờ...
Thấy không có cách nào kêu cứu, chủ sòng bạc không muốn chết nên liền chạy về phía cửa!
Ông ta không ngờ Tiêu Lâm lại là kẻ có thù tất báo như vậy!
Nếu biết Dịch công tử sẽ bênh vực Tiêu Lâm, làm sao ông †a dám đẩy Tiêu Lâm vào sòng bạc, để cho hàng vạn kẻ chửi bới, giãm đạp?
Mặc kệ! Tẩu thoát trước đãt
Tiêu Lâm hôm nay mới trở thành Hội nguyên, khi hào quang hôm nay qua đi, Tiêu Lâm hẳn sẽ tha cho ông ta để giữ danh tiếng cho mình!
Ông Tụ đắc ý tính toán.
Nhưng lần này ông ta đã tính toán nhầm.
Nhận được tín hiệu của Tiêu Lâm, Bạch Khởi cầm kiếm trong tay, chỉ băng một chuyển động, hẳn vung thanh kiếm lên rồi chém xuống nhanh chóng và khéo léo như một con chim nhạn!
Chủ sòng bạc cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương đang quét đến nên vội vã quay đầu lại nhìn.
Thanh kiếm đệ nhất của Côn Ngô Các lập tức cắt đứt cổ họng ông ta.
"Rắc!"
"Phụt"
Mọi người ngẩng đầu nhìn cái đầu đang bay, sau đó ánh mắt cũng theo cái đầu rơi xuống đất! Tất cả bọn họ mặt đều xám xịt lại, không ai dám nói một lời!
Tiêu Lâm đã sử dụng thanh kiếm đệ nhất của Côn Ngô Các để giết người của Dịch gia một cách quang minh chính đại ngay trước mặt Dịch công tử!
Nếu như uy danh Dịch công tử đủ để khiến người trong giang hồ sợ hãi, vậy thì cấp độ hiện tại của Tiêu Lâm còn vượt xa Dịch công tử!
Trong đầu đám giang hồ kia như có tiếng sét nổ rền vang, Tiêu Lâm này có còn là con người không?
Nếu là con người thì tại sao lại hành động không hề kiêng ky như vậy?
Chẳng phải mọi người đều nói con rể nhà họ Tân yếu đuối, bất tài và nhút nhát sao?
Chẳng lẽ vừa giành được chức Hội nguyên là lá gan đột nhiên to ra nhiều như vậy?
Hẳn đâu có chút nào nhút nhát, gan hẳn còn to hơn trời, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả đám giang hồ!
Mùi máu tanh bốc lên khiến nhiều người phải chạy ra ngoài và nôn mửa.
Mấy tay giang hồ ngơ ngác đứng đó, còn mấy tên phục vụ trong sòng bạc hai chân mềm nhũn ra. Chưởng quỹ ban nấy còn sống sờ sờ giờ đã chết, hai mắt vẫn mở trừng trừng.
Tiêu Lâm quay người lại, Bạch Khởi chĩa kiếm vào những kẻ xung quanh, hai người chủ tớ bọn họ như hai con hổ hung hãn đang nhìn chăm chắm vào những người có mặt.
Tiêu Lâm trầm giọng nói: "Nếu không muốn chết thì cút hết ra ngoài!"
Hẳn muốn tính sổ với Dịch Quy, không muốn có người ngoài tham dự!
Tiêu Lâm trong lòng oán hận, người ở kinh thành chuyên chọn những người yếu thế để bắt nạt, đúng là đám người thượng đẳng ưa ngược đãi người khác!
Chủ sòng bạc xua tay, rơi nước mắt hét lên: “Không chỉ Tụ Bảo Phường mở ván cược này. Tại sao Tiêu Hội nguyên chỉ ra tay với ta! Tụ Bảo Phường chỉ là sòng bạc lớn thứ hai. Nếu muốn gây rắc rối, ngài phải đi tới chỗ Vạn Bảo Phường chứ!"
"Ha ha, tại sao à?" Tiêu Lâm đột nhiên cười lớn, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Đương nhiên là tôi phải noi gương ông bắt nạt kẻ yếu! Mắt đền mắt! Răng đền răng!"
Không phải Tụ Bảo Phường này khơi mào trò bắt nạt kẻ yếu sao?
Vậy nếu Tiêu Lâm chọn sòng bạc lớn thứ hai thì đã sao?
Chủ sòng bạc sửng sốt, suy nghĩ của Tiêu Lâm đen tối đến mức ông ta không biết phải mảng hẳn thế nào!
Dịch Quy hiểu ý, khẽ thở dài nói: “Tiêu huynh, xin hãy giữ thể diện cho Dịch...”
Dịch Quy còn chưa nói hết câu, chủ sòng bạc còn tưởng mình sắp được cứu, vội vàng gật đầu. Đúng vậy, phải giữ lại chút thể diện cho Dịch gia, thể diện.
"Mau ra tay đi, đừng làm ông ta khổ sở quá”.
Dịch Quy vừa nói lời này, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều chết lặng!
Sao có thể nói ra những lời này nhẹ nhàng đến thế! Ông Tụ là người làm lâu năm! Trong những năm qua, ông ta đã quản lý Tụ Bảo Phường một cách có trật tự và chưa bao giờ mắc bất kỳ sai sót nào.
"Không! Không! Không! Đương gia! Ta sai rồi!"
Chủ sòng bạc đứng dậy điên cuồng cầu xin sự thương xót, ông ta hận mình tham tiền! Ông ta vốn tưởng răng vụ cá cược này là một vụ cá cược ăn chắc, nhưng không ngờ...
Thấy không có cách nào kêu cứu, chủ sòng bạc không muốn chết nên liền chạy về phía cửa!
Ông ta không ngờ Tiêu Lâm lại là kẻ có thù tất báo như vậy!
Nếu biết Dịch công tử sẽ bênh vực Tiêu Lâm, làm sao ông †a dám đẩy Tiêu Lâm vào sòng bạc, để cho hàng vạn kẻ chửi bới, giãm đạp?
Mặc kệ! Tẩu thoát trước đãt
Tiêu Lâm hôm nay mới trở thành Hội nguyên, khi hào quang hôm nay qua đi, Tiêu Lâm hẳn sẽ tha cho ông ta để giữ danh tiếng cho mình!
Ông Tụ đắc ý tính toán.
Nhưng lần này ông ta đã tính toán nhầm.
Nhận được tín hiệu của Tiêu Lâm, Bạch Khởi cầm kiếm trong tay, chỉ băng một chuyển động, hẳn vung thanh kiếm lên rồi chém xuống nhanh chóng và khéo léo như một con chim nhạn!
Chủ sòng bạc cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương đang quét đến nên vội vã quay đầu lại nhìn.
Thanh kiếm đệ nhất của Côn Ngô Các lập tức cắt đứt cổ họng ông ta.
"Rắc!"
"Phụt"
Mọi người ngẩng đầu nhìn cái đầu đang bay, sau đó ánh mắt cũng theo cái đầu rơi xuống đất! Tất cả bọn họ mặt đều xám xịt lại, không ai dám nói một lời!
Tiêu Lâm đã sử dụng thanh kiếm đệ nhất của Côn Ngô Các để giết người của Dịch gia một cách quang minh chính đại ngay trước mặt Dịch công tử!
Nếu như uy danh Dịch công tử đủ để khiến người trong giang hồ sợ hãi, vậy thì cấp độ hiện tại của Tiêu Lâm còn vượt xa Dịch công tử!
Trong đầu đám giang hồ kia như có tiếng sét nổ rền vang, Tiêu Lâm này có còn là con người không?
Nếu là con người thì tại sao lại hành động không hề kiêng ky như vậy?
Chẳng phải mọi người đều nói con rể nhà họ Tân yếu đuối, bất tài và nhút nhát sao?
Chẳng lẽ vừa giành được chức Hội nguyên là lá gan đột nhiên to ra nhiều như vậy?
Hẳn đâu có chút nào nhút nhát, gan hẳn còn to hơn trời, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả đám giang hồ!
Mùi máu tanh bốc lên khiến nhiều người phải chạy ra ngoài và nôn mửa.
Mấy tay giang hồ ngơ ngác đứng đó, còn mấy tên phục vụ trong sòng bạc hai chân mềm nhũn ra. Chưởng quỹ ban nấy còn sống sờ sờ giờ đã chết, hai mắt vẫn mở trừng trừng.
Tiêu Lâm quay người lại, Bạch Khởi chĩa kiếm vào những kẻ xung quanh, hai người chủ tớ bọn họ như hai con hổ hung hãn đang nhìn chăm chắm vào những người có mặt.
Tiêu Lâm trầm giọng nói: "Nếu không muốn chết thì cút hết ra ngoài!"
Hẳn muốn tính sổ với Dịch Quy, không muốn có người ngoài tham dự!