"Đã... bãi... bãi.... triều chưa?"
Tần Bát Phương nói ra từng chữ, lông mày nhíu chặt lại. Ông ấy đang gắng gượng chút sức lực cuối cùng, cảm giác chỉ cần buông xuôi lúc này là sẽ ra đi vĩnh viễn.
"Cha, Nam Nhi và Bắc Nhi sẽ sớm trở về!" Tần Thắng nắm chặt tay ông ấy, Tân Bát Phương cánh tay nổi gân xanh, mồ hôi đầm đìa, trong lồng ngực như có hàng ngàn nỗi đau giằng xé nhưng ông ấy không nói một lời, nghiến chặt răng.
Ông ấy là một vị tướng quân, đã nắm quyền gần như cả cuộc đời, làm sao có thể bị đánh bại bởi cơn đau này?
Tần Bát Phương nghiến răng nghiến lợi, cắn môi bật máu, các nữ nhân Tân gia đang khóc bên cạnh, đặc biệt là Tân lão thái thái khóc rất lớn.
"Đã...quay....về....chưa?"
Tân Bát Phương ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh sáng trong mắt ông ấy dân dần mờ đi!
"Sắp rồi! Sắp rồi!" Tân Phong mắt ngấn nước nói: "Cháu đã ra lệnh cho người chạy hết tốc lực đi đón họ rồi!"
Đúng lúc đó, trong sân truyền đến một tiếng kêu: "Tổ phụ! Tổ phụ!"
Tiêu Lâm dẫn theo Tân Nam, Tần Bắc như một cơn gió chạy ào vào trong phủ, tất cả đều thở hổn hển!
Tân Bát Phương liếc nhìn Tiêu Lâm, cố gắng mỉm cười nhưng không thể, vẻ mặt càng ngày càng méo mó đến đáng sợi
"Á!" Tân Nam và Tân Bắc nhìn thấy tổ phụ của mình thì vô cùng sợ hãi, nước mắt lập tức chảy ròng ròng: "Tổ phụ! Tổ phụ!"
Tổ phụ ngày xưa cường tráng khỏe mạnh nay nằm trên giường như một con rối vặn vẹo, lỗ tai chảy máu!
Có thể thấy rằng ông ấy đang gắng gượng hơi thở cuối cùng! Chỉ còn một chút sức lực cuối cùng thôi!
Tiêu Lâm vội vàng đi tới, Tân lão thái thái giống như đang nhìn thấy bệnh dịch hét lớn: "Cút khỏi đây!"
Không, không, ta muốn gặp Tiêu Lâm! Tân Bát Phương trong lòng gào thét nhưng lại không nói nên lời, vẻ mặt cực kỳ lo lắng!
Tân phu nhân cũng căm ghét nhìn hắn chằm chằm, tất cả chỉ vì thứ súc sinh này trở thành Trạng nguyên mới khiến Tần gia gặp hoạ sát thân!
Tần phu nhân đưa tay ngăn cản, nhưng Tiêu Lâm lập tức hất tay bà ta ra và hét lên: "Tránh đường!”
"Ngươi còn có gan xuất hiện sao?" Tân Phượng Uyển lớn tiếng kêu lên, vào lúc này, tất cả mọi người đều nhắm vào Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm sải bước về phía trước, đẩy tất cả những người cản trở mình ra! Tân lão thái thái dùng hết sức để kéo hắn, nhưng không thể kéo được dù chỉ nửa bước.
Không chút do dự, hắn đi thẳng đến bên cạnh Tần Bát Phương, Tần Bát Phương vô cùng đau đớn! Sống không được mà chết cũng không xong!
Kẻ đó là ai!
Là kẻ nào đã hạ độc!
Tân Nam không phải đã nói, mọi việc đều sắp xếp ổn thoả rồi sao? Đó là ai?
Ánh sáng hung ác trong mắt Tiêu Lâm chói mắt như máu của Tần Bát Phương đang chảy ra!
'Tân Nam và Tân Bắc bò lên người ông nội mà khóc, Tân Bát Phương hô hấp gấp gáp, chỉ vào Tiêu Lâm: "Cháu... cháu tới
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người lão tướng quân đang đợi chính là Tiêu Lâm?
Không phải hai đứa cháu trai yêu quý của ông ấy sao? "Cho...cho...cháu”.
Tần Bát Phương cứ cầm chặt thứ gì đó trong tay, người nhà Tần gia không nhìn rõ.
Mãi đến khi Tiêu Lâm tới, lão tướng quân mới mở lòng bàn tay ra... Đó là một nửa chiếc binh phù! Nửa còn lại nằm trong tay hoàng đết Đây là binh phù của Đại Ngụy!
Tân Thắng sửng sốt!
"Tổ phụ..." Tiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi, giọng nói run rẩy! Nước mắt sắp rơi! Đây là binh phù kia mà! Tân Bát Phương sao lại đưa cho hắn?
Thay vì đưa nó cho Tần Thắng?
Tần Bát Phương nói ra từng chữ, lông mày nhíu chặt lại. Ông ấy đang gắng gượng chút sức lực cuối cùng, cảm giác chỉ cần buông xuôi lúc này là sẽ ra đi vĩnh viễn.
"Cha, Nam Nhi và Bắc Nhi sẽ sớm trở về!" Tần Thắng nắm chặt tay ông ấy, Tân Bát Phương cánh tay nổi gân xanh, mồ hôi đầm đìa, trong lồng ngực như có hàng ngàn nỗi đau giằng xé nhưng ông ấy không nói một lời, nghiến chặt răng.
Ông ấy là một vị tướng quân, đã nắm quyền gần như cả cuộc đời, làm sao có thể bị đánh bại bởi cơn đau này?
Tần Bát Phương nghiến răng nghiến lợi, cắn môi bật máu, các nữ nhân Tân gia đang khóc bên cạnh, đặc biệt là Tân lão thái thái khóc rất lớn.
"Đã...quay....về....chưa?"
Tân Bát Phương ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh sáng trong mắt ông ấy dân dần mờ đi!
"Sắp rồi! Sắp rồi!" Tân Phong mắt ngấn nước nói: "Cháu đã ra lệnh cho người chạy hết tốc lực đi đón họ rồi!"
Đúng lúc đó, trong sân truyền đến một tiếng kêu: "Tổ phụ! Tổ phụ!"
Tiêu Lâm dẫn theo Tân Nam, Tần Bắc như một cơn gió chạy ào vào trong phủ, tất cả đều thở hổn hển!
Tân Bát Phương liếc nhìn Tiêu Lâm, cố gắng mỉm cười nhưng không thể, vẻ mặt càng ngày càng méo mó đến đáng sợi
"Á!" Tân Nam và Tân Bắc nhìn thấy tổ phụ của mình thì vô cùng sợ hãi, nước mắt lập tức chảy ròng ròng: "Tổ phụ! Tổ phụ!"
Tổ phụ ngày xưa cường tráng khỏe mạnh nay nằm trên giường như một con rối vặn vẹo, lỗ tai chảy máu!
Có thể thấy rằng ông ấy đang gắng gượng hơi thở cuối cùng! Chỉ còn một chút sức lực cuối cùng thôi!
Tiêu Lâm vội vàng đi tới, Tân lão thái thái giống như đang nhìn thấy bệnh dịch hét lớn: "Cút khỏi đây!"
Không, không, ta muốn gặp Tiêu Lâm! Tân Bát Phương trong lòng gào thét nhưng lại không nói nên lời, vẻ mặt cực kỳ lo lắng!
Tân phu nhân cũng căm ghét nhìn hắn chằm chằm, tất cả chỉ vì thứ súc sinh này trở thành Trạng nguyên mới khiến Tần gia gặp hoạ sát thân!
Tần phu nhân đưa tay ngăn cản, nhưng Tiêu Lâm lập tức hất tay bà ta ra và hét lên: "Tránh đường!”
"Ngươi còn có gan xuất hiện sao?" Tân Phượng Uyển lớn tiếng kêu lên, vào lúc này, tất cả mọi người đều nhắm vào Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm sải bước về phía trước, đẩy tất cả những người cản trở mình ra! Tân lão thái thái dùng hết sức để kéo hắn, nhưng không thể kéo được dù chỉ nửa bước.
Không chút do dự, hắn đi thẳng đến bên cạnh Tần Bát Phương, Tần Bát Phương vô cùng đau đớn! Sống không được mà chết cũng không xong!
Kẻ đó là ai!
Là kẻ nào đã hạ độc!
Tân Nam không phải đã nói, mọi việc đều sắp xếp ổn thoả rồi sao? Đó là ai?
Ánh sáng hung ác trong mắt Tiêu Lâm chói mắt như máu của Tần Bát Phương đang chảy ra!
'Tân Nam và Tân Bắc bò lên người ông nội mà khóc, Tân Bát Phương hô hấp gấp gáp, chỉ vào Tiêu Lâm: "Cháu... cháu tới
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người lão tướng quân đang đợi chính là Tiêu Lâm?
Không phải hai đứa cháu trai yêu quý của ông ấy sao? "Cho...cho...cháu”.
Tần Bát Phương cứ cầm chặt thứ gì đó trong tay, người nhà Tần gia không nhìn rõ.
Mãi đến khi Tiêu Lâm tới, lão tướng quân mới mở lòng bàn tay ra... Đó là một nửa chiếc binh phù! Nửa còn lại nằm trong tay hoàng đết Đây là binh phù của Đại Ngụy!
Tân Thắng sửng sốt!
"Tổ phụ..." Tiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi, giọng nói run rẩy! Nước mắt sắp rơi! Đây là binh phù kia mà! Tân Bát Phương sao lại đưa cho hắn?
Thay vì đưa nó cho Tần Thắng?