“Trung tướng Tần Uyên của chiến khu Tây Cảnh bái kiến tướng quân Côn Luân!”
Tân Uyên hô †o.
“Đứng dậy đi, không cần làm thế với tôi.”
Người đứng trước mặt Tân Uyên đương nhiên chính là Diệp Quân Lâm. Song khi cao thủ đứng đầu nhà họ Chí, Ảnh Tử thấy cảnh này thì rất sợ hãi. Tướng quân Côn Luân mà Tần Uyên nói lại là cháu ngoại trai Diệp Quân Lâm của Chí Đông Phương? Thì ra trước pho tượng, Tân Uyên không phải chỉ lung tung, mà đúng là sự thật, chiến thân Côn Luân trông giống Diệp Quân Lâm, bởi vì anh ta chính là chiến thần Côn Luân!
Ngay khi Ảnh Tử đang rung động thì bỗng có giọng nói vang lên: “Lần thứ hai theo dõi tôi, kiểu gì cũng phải muốn tôi kéo anh ra ngoài sao?”
Không xong, bị phát hiện! Lần thứ hai?
Ảnh Tử run lên, thì ra Diệp Quân Lâm đã sớm phát hiện mình. Ảnh Tử tự nhận là công phu ẩn nấp vô địch, chưa từng bị người khác phát hiện. Nay bị chiến thần Côn Luân phát hiện, anh ta đã tâm phục khẩu phục.
Ảnh Tử mặc đồ đen bước ra, sau đó quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm: “Chiến thân Côn Luân tha mạng! Tôi theo dõi ngài cũng chỉ vì bất đắc dĩ”
“Nếu tôi muốn giết anh thì đã giết từ lâu rồi” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Cậu cứ tiếp tục nấp trong bóng tối đi, kế tiếp có lẽ sẽ có kẻ theo dõi chúng tôi, xử lý chúng!” Tần Uyên ra lệnh. Có không ít điệp viên Hổ Quốc đang theo dõi ông, vừa lúc cho Ảnh Tử xử lý hết.
“Tôi đã biết!”
Sau khi Ảnh Tử biết mất, Tân Uyên nghiêm túc nói: “Lão đại, đêm nay tôi phải giết chúng cho bằng được, khiến Hổ Quốc trở tay không kịp.”
“Hả? Nhanh thế à?” Diệp Quân Lâm kinh ngạc hỏi. Anh còn tưởng Tân Uyên sẽ ở lại đây mấy ngày.
“Nếu tôi không quay về thì dân chúng sẽ măng tôi chết mất. Huống chỉ đêm nay là thời cơ tốt nhất. Bách Thú Doanh của Nam Phương vừa tập hợp, tôi sẽ lập tức dân người rời đi!”
“Đi đi, phải sống sót đấy nhé!” Diệp Quân Lâm vỗ vai Tân Uyên.
“Nghe nói anh sắp kết hôn với chị dâu, có lẽ tôi sẽ không thể tham dự hôn lễ, nhưng chắc chắn không thiếu quà đâu. Dẫn tôi đi gặp chị dâu đi.” Tân Uyên đã khẩn cấp.
Diệp Quân Lâm dẫn Tân Uyên đến công ty. Lý Từ Nhiệm ngây người nhìn người lạ bên cạnh Diệp Quân Lâm. Mà Võ Tiêu thấy Tần Uyên, cả người như sắp nổ tung. Tần Uyên, đây chính là thủ trưởng số một của chiến khu Tây Cảnh, cấp trên thực sự của cô!
Bởi vì quá kích động, Võ Tiêu lảo đảo ngã xuống đất.
“Chào… Chào… Chào thủ trưởng… Nhìn Tần Uyên nửa ngày, Võ Tiêu kinh hãi, phản xạ kêu lên.
“Chào thủ trưởng?” Lý Từ Nhiệm không hiểu tại sao Võ Tiêu lại gọi người này là thủ trưởng, chẳng lẽ có thân phận gì sao?
“Chào người đẹp, đừng kích động quá thế!” Sau đó, Tân Uyên nhìn Lý Từ Nhiệm: “Chào chị dâu! Tôi là Tân Uyên, anh em tốt của Anh Lâm! Chúng tôi đều từng ra từ chỗ kial”