Chương 1108:
“Bùm!”
Trung Phương lại một lần nữa đánh lên người Hổ hòa thượng.
Long hòa thượng cũng bay ra ngoài, trên người cũng xuất hiện những vệt máu dày dặc như mạng nhện.
Các bài tập kungfu và khí công khiến cơ thể bọn họ cứng như sắt, nhưng tất cả đều vô dụng khi đứng trước Trung Phương.
Chỉ cần một sức mạnh đủ lớn là có thể phá vỡ khí công của hai người bọn họ!
Long Hổ hòa thượng bị đánh bại rồi.
Đàm Hành Ba hoàn toàn choáng váng.
“Mau đưa Trường Sinh đi! Những người còn lại ngăn bọn chúng lại cho tôi!”
Thẩm Tam Thiên lo lắng hét lên.
Những người còn lại lao lên ngay lập tức và xây một bức tường dày bằng chính thân thể của mình trước biệt thự để chặn không cho Diệp Quân Lâm và những người khác vào biệt thự.
Lúc này, Thấm Trường Sinh ở trong biệt thự đang vô cùng kinh hãi.
Lúc này, quản gia dẫn mấy người đi tìm Thẩm Trường Sinh.
“Đi thôi, cậu Thẩm, cậu không thể ỏ chỗ này nữa, chúng ta phải chạy trốn càng sớm càng tốt!
Bọn họ sẽ xông vào đây ngay bây giò thôi“ Quản gia nói.
Thẩm Trường Sinh vẻ mặt tuyệt vọng: “Ngay cả Long Hổ hòa thượng cũng bị đánh bại, ở Hoa Hải này còn ai có thể ngăn cản được bọn họ chứ?”
“Nói cách khác, tôi có thể trốn đi đâu được.
chứ?”
Quản gia nói: “Có một nơi!”
Thẩm Trường Sinh nghĩ đến điều gì đó, hy vọng bùng lên trong mắt anh ta, anh ta kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là khách sạn Hòa Bình?”
“Đúng, đúng vậy! Chỉ cần cậu vào được Khách sạn Hòa Bình là cậu sẽ an toàn! Dù bọn họ có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể làm gì được cậu! Khách sạn Hòa Bình có tiếng trong việc đảm bảo vệ toàn, không ai dám đắc tội!”
“Vậy mau đưa tôi đi!”
“Được, chúng ta đi vào mật đạo đến Khách sạn Hòa Bình!”
Quản gia đã đưa Thẩm Trường Sinh trốn thoát qua con đường bí mật.
Mặc dù Đàm Hành Ba bất khả chiến bại ở Hoa Hải, ngay cả nhà họ Cốcũng không phải là đối thủ, nhưng để cẩn thận, Đàm Hành Ba vẫn đào một lối đi bí mật trong sơn trang Thanh Long, đề phòng một ngày nguy hiểm ập đến thì vẫn có đường thoát thân.
Ngày hôm nay thì con đường bí mật đã có tác dụng với Thẩm Trường Sinh.
Qua đó có thể thấy tâm quan trọng của việc nhìn xa trông rộng.
Bên ngoài biệt thự, hơn một trăm người đứng song song, mọi người xếp thành một bức tường, cố gắng ngăn cản Diệp Quân Lâm.
“Bùm!”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Đông Phương lao đến nhanh như một chiếc xe tăng.
Bức tường người trực tiếp bị húc đổ.
“Rắc rắc!”
Cửa biệt thự thậm chí còn vỡ nát.