Chương 229 Ngang Ngược
Anh ta bỏ hai chân xuống, ngồi thẳng lưng, nhìn Diệp Quân Lâm rồi bật cười: “Ý cậu là gì vậy?” “Tôi không trả lại tiền cho là sao? Tiền không nằm trong tay tôi. Cậu muốn gì từ tôi?”
Sự chối bỏ của anh ta khiến mọi người phẫn nộ.
“Nếu không ký hợp đồng, cứ việc rời đi! Tôi không hoan nghênh anh ở đây!” Anh ta lạnh lùng nói.
Mười người đàn ông to lớn phía sau anh ta bước tới và đẩy Chu Tước và những người khác. Hơn 20 người từ bên ngoài bước vào, với gậy trong tay, và họ đã không đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ta là một tay xã hội đen, sau khi làm giàu ở một xưởng quần áo, anh ta nuôi một nhóm côn đồ và là một lãnh chúa có tiếng ở địa phương. Nhiều đối thủ và đối tác làm ăn không ít bị anh ta phá đám, thậm chí người nhà của họ phải chịu hình phạt. Vì vậy, nhiều người sợ anh ta.
Tập đoàn Vân Đình dám hợp tác với anh ta, nhưng những người khác lại không dám. Trên thực tế, yêu cầu lúc đầu của anh ta chỉ là lời mở miệng của con sư tử. Bây giờ nó có giá hơn bảy nghìn tỷ.
“Nhanh lên!”, “Nếu không sẽ bị đập tan tành!” Những tên côn đồ bắt đầu đe dọa Chu Tước và những người khác.
Đang lúc bên cạnh đám người muốn đánh nhau, Diệp Quân lâm bên cạnh Chu Tước đột nhiên từ bên hông rút ra một khẩu súng.
“Chậm rãi! Từ từ thôi.” Anh ta hét lớn.
Chậm rãi giơ hai tay lên, toàn thân run lẫy bẩy, mồ hôi lạnh ứa ra. Chân đứng không yên.
Bọn côn đồ kinh ngạc nhìn xem tại vì sao anh ta dừng lại. Khi nhìn rõ thứ trong tay Quân Lâm, bọn họ đã hiểu rõ mọi chuyện, bọn họ đều đứng ở bên cạnh, không dám manh động. Khoảnh khắc tiếp theo, một tốc độ nhanh chóng vang lên trên hành lang. Hàng chục ông lớn với nhiều màu da khác nhau lao vào.
Đó là đội lính đánh thuê.
“Cạch…” Những tên côn đồ này trước mặt không có sức chiến đấu.
Một lúc sau, tất cả đều quỳ trên mặt đất, mặt mũi sưng vù. Bây giờ chủ xưởng may và hàng chục tên côn đồ đang bối rối. Chu Tước cười nói: “Không phải là kiêu ngạo sao? Nào, chúng ta nhìn một chút đi!”
Anh ta sợ tới mức suýt chút nữa đi tiểu.”
“Anh cần thận, đừng run tay!” anh ta nhắc nhở. Anh ta sợ Chu Tước nỗi giận liền bắn anh ta tại chỗ.
“Bùm!” Ngay lúc tiếp theo, Chu Tước một tay nhắc chiếc súng từ bên kia bàn lên, đập mạnh xuống đất. Chủ xưởng may kêu lên một tiếng đau đớn. Diệp Quân Lâm dùng chân giẫm lên, anh ta hét lên một tiếng.
“Tôi vừa nhìn thấy hai chân của anh bắt chéo rất cao. Anh không muốn vắt chân nữa sao?” Quân Lâm cười.
“Không … không …” Anh ta thở hỗn hẳn vì đau.
Diệp Quân Lâm ngồi trên bàn làm việc, châm thuốc, nhấp một ngụm hỏi: “Anh có nhận số tiền cọc không?”
“Tôi…” Anh ta có chút do dự.
Quân Lâm không nói lời nào, trực tiếp đưa tàn thuốc đang cháy Vào miệng anh ta.
“A…” Anh ta gào lên: “Tôi thừa nhận! Tôi thừa nhận!”