Chương 866:
Sau một hồi bốc phét, mọi người mới biết tên của họ.
Lần lượt là Phùng Tử Thạc, Lý Tưởng và Vương Canh Long.
Điều mà Võ Tiêu không ngờ được là, hoá ra mấy người này lại là chiến hữu của Diệp Quân Lâm.
Ngày trước, Diệp Quân Lâm bị điều tới cảnh Bắc bí mật.
Mới đầu, anh chỉ là một tiểu binh.
Vừa hay cùng một đội với đám trước mặt Võ Tiêu.
Mà công lao quân công hạng nhất và những thứ khác thực ra không liên quan gì tới họ.
Đầu nhờ Diệp Quân Lâm liều mạng giành được.
Là Diệp Quân Lâm liều mình phá huỷ cục chỉ huy của địch, mấy người này chạy tới nhận công.
Trận địa toàn đội mất, chỉ có bên họ là giữ được, cũng nhờ có Diệp Quân Lâm, mấy người này cướp công.
Nhiều lần được công, đều nhờ có Diệp Quân Lâm hết, họ không làm gì cả, chỉ tới ăn hôi.
Ba người này đều là hạng ham ăn lười làm, nhà họ muốn tống đi nên mới cho tòng binh.
Tuy mặc quân phục nhưng tấm lòng lại không ở quân doanh.
Có được đặc quyền không nói, không chịu tập luyện, thường hay gây chuyện, đánh trận thì ham sống sợ chết.
Chưa tòng binh được mấy hôm nhưng lại lấy được không ít quân công.
Ban đầu Diệp Quân Lâm cũng không hiểu, vinh dự vốn thuộc về mình sao tự nhiên lại rời vào tay người khác.
Vẫn may, anh không quan tâm tới mấy thứ vinh hoa đó.
Cho nên công trạng cho cả ban, cho một phòng, anh cũng chẳng ngạc nhiên.
Nhưng những người này lại mưu mô.
Anh xông pha tiền tuyến, ba người họ ở sau lấy công.
Lần được hạng công đặc biệt, Diệp Quân Lâm chưa nhường, họ đã thù hận.
Nếu như có hạng đặc biệt này, sau khi nghỉ hưu họ sẽ có nhiều quyền lực hơn.
Mấy năm nay, không chỉ không cảm ơn, họ còn sỉ nhục Diệp Quân Lâm.
Lần này, nghe nói Diệp Quân Lâm ở Kim Lăng, họ cố ý mời Diệp Quân Lâm tới buổi họp mặt chiến hữu.
Thực ra, chuyện quân công, Diệp Quân Lâm hoàn toàn có thể truy cứu.
Nhưng nghĩ tới chiến hữu hồi xưa của mình, Diệp Quân Lâm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trong đó lập tức có người đề nghị: “Tôi cảm thấy khi gặp thủ trưởng Tần Uyên, nên để ba đồng chí Phùng Tử Thạc đi.”
Mọi người nhìn nhau, lập tức đồng ý: “Đúng đó, quân công của ba người họ nhiều nhất, lại ưu tú, nên để ba vị đó đi, đại biểu cho chúng ta đi gặp thủ trưởng Tần Uyên.”