CHương 1449:
Duy nhất Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh đột ngột phá vỡ là người bọn họ nhắm tới.
“Chiến thần Côn Luân ở Lạc Việt, chúng ta căn bản không thể làm gì, lần trước toàn bộ quân đã chết hết rồi!”
Có người thở dài nói.
“Trừ khi dụ được chiến thần Côn Luân ra, nếu không chúng ta không còn bất kỳ cách nào!”
“Nhưng phải dụ ra thế nào đây? Gần đây Lý Từ Nhiệm sắp sinh rồi, nếu không có chuyện gì cực kỳ khẩn cấp, Côn Luân không thể rời đi!”
Mặt mọi người đều bất lực.
Cuối cùng nhìn về phía một người- Đại tướng của nước Dương- Đỗ Thiên Nhất.
Người này không những thực lực rất giỏi, mà chủ yếu là mưu lược vô địch.
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất lộ ra một nụ cười.
Trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ.
Đỗ Thiên Nhất chắc hẳn đã có cách.
“Không có chuyện đặc biệt khẩn cấp, vậy chúng ta tạo ra chuyện khẩn cấp, khiến cho Côn Luân Diệp Quân Lâm phải rời khỏi! Mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng! Chúng ta cử người đi bắt Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh, đến lúc đó điểm yếu của Diệp Quân Lâm nằm trong tay của chúng ta, hình dáng chiến thần trấn quốc của Lạc Việt không còn tác dụng nữa”
Nụ cười trên môi Đô Thiên Nhất càng sâu thêm, nụ cười có ý nghĩa sâu xa.
“Vậy cụ thể tạo ra chuyện khẩn cấp gì có thể khiến chiến thần Côn Luân rời khỏi Lạc Việt?”
Những người khác hỏi.
Dáng vẻ Đỗ Thiên Nhất như nắm chắc thắng lợi: “Yên tâm đi, tôi đã sớm có sắp xếp rồi!”
“Vậy thật sự quá tốt rồi! Lần này chắc chắn khiến Diệp Quân Lâm chết!”
Mọi người đều lộ ra nụ cười phấn khởi.
Một bên khác.
Nhà họ Diệp sử dụng tài nguyên và mạng lưới giao thiệp mạnh nhất, tra hỏi tin tức liên quan đến chiến thần Côn Luân.
Kết quả không thu được gì.
Tin tức về chiến thần Côn Luân là tin tức bậc cao nhất của Lạc Việt, Với lại sự việc liên quan tới tấm ảnh của Lý Từ Nhiệm ở ngoài nước trước kia cũng bị chặn toàn bộ thông tin.
Cho nên nhà họ Diệp không tra ra một chút Xíu nào.
“Cái này phải làm sao mới được?”
Mặt của người đứng đầu nhà họ Diệp đầy phiền lo.
“Như vậy đi, tôi đích thân đi Nam Giang một chuyến, đi gặp chiến thần Côn Luân! Ở trước mặt nói rõ tất cải”
Diệp Minh Thiên thở dài bất đắc dĩ.
Lần này ông ta chỉ có thể bỏ cái tôi xuống.
Vốn còn muốn giữ một chút uy nghiêm.