Chương 190 Quản Lý Cấp Cao Tụ Hội
Buổi tối, tại đại sảnh khách sạn Vương Triều Ngân Hà.
Hàng chục giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Quân Lâm đã sớm có mặt, tham gia buổi lễ tri ân này.
Trên xe đẩy chất tới hơn hàng chục chai champagne và những người ở đây đều từng là nhân viên dưới trướng Diệp Quân Lâm.
Kể từ khi Sử Hồng Phi biến mắt, vị trí phó chủ tịch liền do Lâm Uyễn Oánh đảm nhiệm.
Lâm Uyễn Oánh từng là thư kí riêng do Diệp Quân Lâm tuyển từ trong một nghìn người.
Năng lực ở mức khiến người kinh hồn bạt vía, nếu không đã chẳng thể nào leo lên được vị trí phó chủ tịch.
Chỉ có điều, đối phương từng rất nhiều lần cố tình quyến rũ dụ dỗ Diệp Quân Lâm, đồng thời lợi dụng phương tiện truyền thông để phóng đại vụ bê bối tình ái giữa cô và Diệp Quân Lâm, suýt chút nữa đã thành công trong việc chia rẽ tình cảm giữa Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm, khiến hai người đường ai nấy đi.
Sau đó, khi bị Diệp Quân Lâm trừng trị, Lâm Uyễn Oánh vẫn luôn ôm mối hận trong lòng. Chuyện công ty Lý Tử Nhiễm phá sản, cô ta cũng nhúng tay vào.
Thật ra, với thân phận hiện tại, Lâm Uyễn Oánh đã không còn hứng thú với Diệp Quân Lâm chút nào. Nhưng Vương Thiên Phàm đã nói, đây là cơ hội để cô có thể tùy ý nhục nhã, chà đạp Diệp Quân Lâm.
Vậy nên, cô nhất định phải đến.
Cô chỉ muốn xem một người đàn ông từng đứng ở vị trí trên đỉnh, cao cao tại thượng mà nhìn xuống hiện tại sẽ ra sao?
Những người tham dự buổi lễ tri ân này còn có trưởng phòng marketing Tiêu Nhất Long, trưởng phòng PR Tiết Đề, trưởng phòng pháp vụ Trương Triệu Phi, trưởng phòng nhân sự Tống Ngọc Lương…
Những người này từng là tay chân trọng yếu do Diệp Quân Lâm hết lòng bồi dưỡng.
Nói cách khác, tại thời điểm Diệp Quân Lâm còn tại chức, quá trình thăng tiến của bọn họ diễn ra rất chậm bởi vì anh muốn rèn giữa tất cả trong một thời gian dài.
Chỉ tiếc, bọn họ không hiểu những nỗ lực và công sức mà Diệp Quân Lâm đã bỏ ra.
Bọn họ chỉ cảm thấy năng lực của mình không được công nhận và Diệp Quân Lâm đang cố tình kiềm hãm họ lại.
Mọi người đối với anh đều nảy sinh vô vàn ác ý.
Vì vậy, khi Diệp Quân Lâm gặp tai nạn, sau đó bị bắt phải vào tù, những người này ngay lập tức đã lựa chọn phản bội.
Những nhân viên trung thành nhất của Diệp Quân Lâm thì lại không còn cách nào khác ngoài việc buộc phải ra đi.
Tiếu Nhất Long và những người khác rất có năng lực, rất nhanh đều ngồi vào những vị trí cao nhất trong tập đoàn.
Nhưng cho đến bây giờ, họ vẫn không cảm thấy biết ơn Diệp Quân Lâm đã mài giũa mình mà chỉ cảm thấy đối phương thời gian đó đang bức ép bọn họ.
Sự căm phẫn của từng người đối với Diệp Quân Lâm đều rất lớn.
Đặc biệt là khi Diệp Quân Lâm rời đi, bọn họ đều nhận được mức lương cao hơn trước rất nhiều, thậm chí còn trở thành giám đốc điều hành.
Hết thảy mọi người đều oán trách Diệp Quân Lâm suýt chút nữa đã hủy hoại cuộc đời của bọn họ!
Nói tóm lại chính là thời điểm Diệp Quân Lâm ở trên đỉnh cao, bọn họ chỉ là những người không ai biết đến. Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi, bọn họ lại có thể bước lên đỉnh cao danh vọng!
Đám người này vẫn thường hay nói rằng, cảm ơn Diệp Quân Lâm vì đã ngồi tù!
“Tới chưa?”
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi người họ căm hận xuất hiện.
Tác phong làm việc của Diệp Quân Lâm và Lục Vân Đình vô cùng nghiêm khắc, làm việc dưới trướng đối phương vào thời điểm đó, bọn họ ngay cả ngẳng lên nhìn mặt cũng không dám.
Nhưng hiện tại Diệp Quân Lâm oai phong lâm liệt một thời giờ chỉ như người dân tầm thường sống chui lủi ở chợ mà thôi.
Bọn họ rất mong đợi vào buổi gặp mặt này.
Có thể nhìn thấy Diệp Quân Lâm, sau đó chà đạp, nhục nhã đối phương.
Quả là một điều tuyệt vời!
*Ò, người lãnh đạo cũ của chúng ta đã tới rồi kìa!”
Vương Thiên Phàm mỉm cười hô to.
Phía sau lưng cậu ta chính là Diệp Quân Lâm.
Đối phương chắp tay phía sau lưng, bộ dáng thong dong tự tại, vô cùng điềm tĩnh.
Thậm chí đối phương còn toát ra vẻ đứng đắn, không giận tự UY.
Cảm giác áp bức đến mức khiến người khác phải khó thở.
Mọi người sững sờ, không ngờ Diệp Quân Lâm vẫn như cũ khí thế ngợp trời đến vậy.
Trước khi Diệp Quân Lâm xuất hiện, mọi người đều nghĩ đến việc sẽ chế giễu anh như thế nào. Nhưng hiện tại, ngay cả một chữ họ cũng không thể thốt ra.
Lâm Uyễn Oánh là người mở màn đầu tiên.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn, cô từng bước tiến tới trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Chủ tịch Diệp yêu quý của tôi, anh ra tù rồi sao? Thật là, chỗ đó tốt như vậy, sao anh không ở lại thêm vài năm? Tôi có đề nghị này hay lắm, ừm, anh nên sống cả đời ở đấy chẳng hạn…”
Lời Lâm Uyễn Oánh nói ra vô cùng sắc bén, khiến bầu không khí trong phòng như ngưng đọng cả lại.