Mục lục
Chiến thần trấn quốc – Diệp Quân Lâm (full) – Truyện tác giả: Kiếm Tử Tiên Tích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 168 Gia Tộc Thiếu Nhân Tài

Bọn họ cũng không hề có hứng thú tìm hiểu, dù sao cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng.

Có một người họ hàng tên là Trác Hàng, đến từ Tô Hàng, nghe vậy liền lập tức nói: “Tôi biết, Diệp Quân Lâm đã bị bắt vào tù sau khi cưỡng hiếp chị dâu của anh ta. Hình như anh ta cũng mới ra tù chưa được bao lâu đâu.”

“Đúng vậy, đó là một sự kiện rất lớn tại Tô Hàng thời điểm đó.”

Một người khác liền nói.

Triệu Đại Phi liền thay đổi sắc mặt, anh ta nở nụ cười chế giễu: “Vây hiện tại em rễ đang thất nghiệp sao?”

Diệp Quân Lâm gật đầu: “Cũng có thể nói là như vậy.”

Sau đó, Triệu Đại Phi và Triệu Thanh Phong không còn chú ý gì đến Diệp Quân Lâm nữa. Thậm chí, họ cũng không quan tâm đến cả Lý Tử Nhiễm, người vừa nhận được hàng trăm triệu tiền đầu tư cho dự án của cô.

Tất cả đều đang mải mê bàn tán về những chủ đề của riêng họ, mà Lý Tử Nhiễm hầu như không thể chen vào.

*Mà này, sao Triệu Viễn còn chưa tới?” Triệu Đại Phi liền hỏi.

Người tên Triệu Viễn chính là con nuôi của bố anh. Người này rất có năng lực, hiện tại trong đội điều tra đặc nhiệm đã lên tới chức tiểu đội trưởng, tương lai vô cùng sáng lạn. Nghe nói sang năm, anh ta sẽ được cất nhắc lên vị trí đội phó đội cảnh sát đặc nhiệm.

“Nhắc đến anh Viễn, đó quả thực là một niềm tự hào lớn cho bà của chúng ta.” Triệu Thanh Phong mỉm cười.

Thực sự điều đó không sai. Triệu Viễn tuy không cùng huyết thống với nhà họ Triệu, nhưng được lão phu nhân rất coi trọng và yêu quý.

Anh không chỉ tài giỏi, lại còn rất nỗ lực. Tuy sang năm mới chỉ có hai mươi tám tuổi, vậy mà đã có thể vươn tới vị trí đội phó đội cảnh sát đặc nhiệm.

Nhà họ Triệu tuy có tiền, nhưng những nhân tài có thực lực như vậy thì lại rất ít. Triệu Viễn vừa hay có thể coi như là lắp vào lỗ hồng này.

Không lâu sau, Triệu Viễn mặc đồng phục đi tới.

“Để mọi người chờ lâu, thật có lỗi quá. Chắc mọi người cũng biết, vì Hội nghị Thượng đỉnh Kinh tế Châu Á, nên hai ngày nay tôi đều rất bận. Ngày mai là tiệc sinh nhật của bà nội, tôi đã xin nghỉ phép để có thể tham dự.” Triệu Viễn xấu hỗ cười trừ.

“Anh Viễn, anh là người bận rộn, sao chúng tôi trách được.

Ngày mai bà nội còn có thể tự hào về anh một chút.”

Mọi người đều bật cười.

Triệu Đại Phi hỏi: “Tôi nghe nói hôm nay có một sự cố xảy ra ở ga đường sắt cao tốc. Ngay cả đội trưởng Dương Tống của đội cảnh sát đặc nhiệm của anh cũng có liên quan phải không?”

Triệu Viễn gật đầu: “Đúng vậy, cũng chính vì chuyện này mà em mới đến muộn.”

Triệu Thanh Phong hỏi: “Anh Viễn, cụ thể là chuyện gì đã xảy ra vậy? Mọi người ở đây đều rất muồn biết.”

Triệu Viễn đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó cười nhạt rồi nói: “Hôm nay có một nhân vật đặc biệt quan trọng đã xuất hiện tại ga đường sắt cao tốc.”

“Chắc mọi người không tưởng tượng được đâu. Anh ấy đã cố tình mặc thường phục tới kiểm tra các biện pháp an ninh của chúng tôi. Rất may chúng tôi đã phát hiện ra.” Triệu Viễn hít vào một hơi, không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra.

“Mọi người làm thế nào mà có thể phát hiện được anh ấy?” Một người cất tiếng hỏi.

“Khi anh ấy đang rời khỏi ga đường sắt cao tốc, chuông báo động lập tức vang lên tại cửa kiểm tra an ninh. Chúng tôi liền chặn anh ấy lại. Sau khi kiểm tra, mọi người đoán xem chúng tôi tìm thấy gì?”

Ai nấy đều im lặng, hồi hộp đợi chờ câu trả lời của Triệu Viễn.

“Trong người anh ấy có tổng cộng mười ba đầu đạn và bảy mảnh đạn vỡ găm vào. Trong đó đáng sợ nhất là một đầu đạn trong đầu và một đầu đạn ngay gần tim. Chính kim loại trong cơ thể anh đã khiến chuông báo động kêu không ngừng.” Triệu Viễn kẻ lại, trong giọng nói vẫn có chút khó tin.

“Cái gì? Mười ba đầu đạn? Bảy mảnh đạn?”

Mọi người hít sâu một hơi, ánh mặt hoài nghi và ngạc nhiên.

“Điều đáng sợ hơn là cơ thể anh ấy chi chít những vét sẹo. Tôi ước tính, có lẽ không dưới một nghìn vét.”

Triệu Viễn kể lại sự thật vô cùng kinh hoàng.

Mọi người liền tái mặt vì sợ hãi.

“Vào lúc nào vậy?” Lý Tử Nhiễm đột ngột hỏi.

“Chiều nay khoảng hai giờ gì đó.” Triệu Viễn nhanh chóng trả lời.

Nghe xong, Lý Tử Nhiễm liền đưa mắt sang nhìn Diệp Quân Lâm. Thời gian mà anh ta vừa nói đến, cũng chính là thời điểm mà Diệp Quân Lâm bị kẹt lại trong khu vực kiểm tra an ninh.

Hơn nữa, hoàn toàn trùng khớp với lời kể, tuy trên người Diệp Quân Lâm không có vật dụng nguy hiểm gì nhưng còi báo động lại vang lên không rõ lý do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK