Chương 1141:
“Bụp!”
Anh dậm mạnh chân xuống đất.
“Âm ầm…”
Tiếp theo đó, ngôi nhà đã giam giữ Chí Oánh gần ba mười năm nay ầm ầm sụp xuống, hóa thành từng đợt bụi mù cuồn cuộn.
Sau đó Diệp Quân Lâm xoay người rời đi.
Hôm nay anh đã dùng năm đấm phá nát nơi đã giam giữ mẹ anh ròng rã ba mười năm qua!
Cũng sẽ dùng một bước giãm nát mặt mũi nhà họ Diệp dưới chân.
Cha con Trấn Giang Vương nhìn bóng lưng Diệp Quân Lâm, lạnh lùng nói: ‘Chờ mà xem, cậu không thoát khỏi vòng tay của nhà họ Diệp được đâu!”
Lúc này, Võ Tiêu đã lái xe rời khỏi thành Trường Giang.
Dù cả chặn đường bị biết bao nhiêu người ngăn cản, nhưng căn bản những người đó không làm khó được cô.
Huống chỉ bên người Lý Từ Nhiệm còn có cao thủ bảo vệ cô, chẳng hạn như chiến thần Diêm La.
Vì vậy hầu hết các chướng ngại vật trên đường đều bị càn quét cả.
“Con tôi sao rồi? Cô gái, cô mau mau trở về đi chứ?”
Chí Oánh gấp đến độ sắp khóc.
Lý Từ Nhiệm cũng rất lo lắng.
Thật sự rất không ổn nếu để Diệp Quân Lâm ở đó một mình.
“Cô đừng lo lảng, Anh Lâm sẽ không sao đâu Võ Tiêu tự tin trấn an bà.
Cô chỉ cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Suýt nữa thôi là cô được nhìn thấy chiến thần Côn Luân trong truyền thuyết ra tay rồi.
“Hả? Võ Tiêu, cô có vẻ rất tin tưởng Quân Lâm…
Đây là trực giác của phụ nữ.
Từ những phút đầu, Võ Tiêu vẫn luôn xem Diệp Quân Lâm như kẻ thù của mình.
Nhưng về sau, mỗi lần nhìn thấy Diệp Quân Lâm, cô chẳng khác gì chuột gặp mèo.
Cả Phùng Ngọc Hân cũng thế nữa.
Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng thái độ của cô ấy đã có một sự thay đổi rất lớn khi đứng trước mặt Diệp Quân Lâm.
Cũng giống như Võ Tiêu trước mặt, cô rất an tâm về Diệp Quân Lâm, thậm chí còn có chút sợ anh.
Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?
Chuyện này khiến Lý Từ Nhiệm có chút cảm giác… mọi người đang giấu cô điều gì đó.
Võ Tiêu vội giải thích: “Anh Lâm không phải là người sẽ làm liều nếu không năm chắc phần thẳng đâu!”
Lúc này, Diệp Quân Lâm gọi điện đến, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ấy dặn chúng ta về Kim Lăng trước đi rồi anh ấy về sau!”
Lý Từ Nhiệm bảo Võ Tiêu tiếp tục lái xe.
“Mẹ, trước mặt là biên giới Trấn Giang, chỉ cần mẹ đi qua, đời này coi như mẹ đã rời khỏi Trường Giang rồi!”
Lý Từ Nhiệm đồng cảm nhìn Chí Oánh.
Bà ấy đã quá khổ rồi.