Chương 1471:
Việc này khiến người nhà thất vọng, khiển người yêu buôn lòng, thất vọng, khiến bạn bè bạn học xa cách…
không có ai thấu hiểu, bị hiểu lâm.
Những người thân là chiến sĩ cũng không có cách nào khác, cũng vô cùng bất đắc dĩ, khóc không ra nước mát.
Bọn họ phải bảo vệ biên giới thì người người nhà nhà mới bình yên…
Không chi là các chiến sĩ, mà còn có người có nhiêu ngành khác cũng gặp tình huống này, cống hiến cho Lạc Việt một cách yên lặng, nhưng vẫn bị hiểu nhầm…
Ở thời đại này, giờ giờ phút phút cần có người cống hiến.
Ở nơi mà người khác không biết đến, cũng đang có người yên lặng bỏ ra tất cả.
Trên đời làm gì có cái gọi là năm tháng bình yên, chẳng qua là do ở phía trước có người đứng ra gánh trọng trách vê mình.
Cuộc sông sinh hoạt bình yên đó được đổi lấy từ sự hy sinh của biết bao người.
Ví dụ ngay trước mắt là Diệp Quân Lâm.
Để tiêu diệt Huyết Vương Điện, để bình yên của Lạc Việt, anh cân phải từ bỏ người nhà…
ngay cả khi trong bụng Lý Từ Nhiệm còn có đứa trẻ sắp sinh, anh cũng phải từ bỏ, từ bỏ mà không có lấy một câu oán hận.
“Chiến thần, vì chị dâu cùng bác gái, chúng ta đừng để ý quá nhiều, hãy làm trái lệnh một lần và quay trở về đi!”
Đám người Tây Phương nhìn ra sắc mặt Diệp Quân Lâm hơi lạ, nhanh chóng xin ra trận.
“Đúng vậy, chiến thần, làm trái mệnh lệnh một lần đi! Để chúng tôi trỏ về bảo vệ chị dâu “Tôi chấp nhận bất cứ hình phạt nào được đưa ra, quyết không hối hận!” Bạch Hổ cả người là máu quỳ gối trước mặt Diệp Quân Lâm. Bọn họ thật sự không muốn nhìn thấy cảnh hai người Lý Từ Nhiệm gặp nguy hiểm.
“Bộp!”
“Bộp!”
Tất cả.những người khác đều lần lượt quỳ xuống đất, cầu xin Diệp Quân Lâm. Diệp Quân Lâm ngẩng đầu lên, không cho nước mắt chảy ra. Anh cắn nhẹ môi nói: “Quân lệnh như núi! Ai cũng không thể cãi lời, đặc biệt là tôi, tôi phải là người làm gương. Sau này không ai được phép nhắc đến chuyện này”
Từ khi anh mặc vào mình bộ quân trang này, bước chân vào chiến trường này.
Anh đã không còn là con của bất kỳ ai, không còn là chồng của ai, và cũng không là cha của ai cả. Anh là một chiến sĩ của Lạc Việt giàu nhiệt huyết và lòng hy sinh. Anh phải gạt bỏ tất cả thứ gọi là tình cảm cá nhân.
Bắc Phương đã khóc thành tiếng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bác gái và chị dâu hiện tại đang ở trong tình thế nguy-hiểm! Trong thời-gian một tháng, bọn.họ.chắc chắn sẽ có hành động!”
“Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn sao?”
“Báo, Huyết Vương Điện đột kích!”
Chiến Thần Tu La Không để cho người khác có thời gian suy nghĩ, Huyết Vương Điện đã cho quân tấn công lần nữa.
Bây giờ, Diệp Quân Lâm thật sự không có cách nào đối phó.
Lần này, Huyết Vương Điện quá mạnh mẽ.
Bọn họ dùng toàn bộ tâm huyết của mình vào Huyết Vương Điện.
“Tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của tôi! Theo tôi mà đánh!”
Diệp Quân Lâm lón tiếng hô.