Chương 146 Con Rể Thô Bạo
Diệp Quân Lâm không nói không rằng đẩy đối phương ra, sau đó đi thẳng vào đại sảnh bên trong, ánh mắt ghim chặt vào hai người ngoại quốc.
“Chính là hai người ban nãy đánh người, đúng không?”
Thấy thé, hai tên người nước ngoài lập tức đứng dậy.
Từng bước một tiến tới chỗ Diệp Quân Lâm, đứng trước mặt anh.
“Đúng, là bọn tôi đánh đó! Cậu muốn báo thù giùm hay sao hả?”
Hai người cất giọng nhìn về phía Diệp Quân Lâm với vẻ khinh thường.
“Nói đã đánh người, thì phải xin lỗi.”
Đây gần như là một câu khẳng định và ra lệnh đến từ Diệp Quân Lâm.
“Xin lỗi? Không đời nào! Chúng tôi mà lại phải đi xin lỗi một con khỉ da vàng ấy à?”
Hai người ngoại quốc thể hiện thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Trong mắt bọn họ, Lý Văn Uyên và Diệp Quân Lâm chỉ là đám người hạ đẳng không cùng đẳng cấp, chẳng đáng để vào mắt chút nào.
“Đánh người thì phải lập tức xin lỗi!”
Thái độ Diệp Quân Lâm không hê nhún nhường, đôi mắt lạnh lùng sắc bén.
Hai người ngoại quốc cực kì không thích ánh mắt Diệp Quân Lâm nhìn bọn họ, bởi vì đối phương cao hơn Diệp Quân Lâm một cái đầu nên bọn họ dùng ánh mắt từ trên cao mà nhìn xuống, thái độ vô cùng trịch thượng.
Thậm chí một trong hai còn vươn tay, ý muốn đẩy Diệp Quân Lâm tránh sang bên.
“AmP”
Nhưng chân Diệp Quân Lâm nhanh như chớp đã giơ lên, đá một cước vào đầu gối người đang đứng trước mặt mình.
“AI”
Chưa đầy một giây, đối phương đã loạng choạng ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.
“Âm!
Người đàn ông còn lại cũng chịu chung số phận, khuyu gối quỳ hẳn trên mặt đất.
Cả hai giấy dụa, chật vật muốn đứng dậy. Diệp Quân Lâm đã sớm dự liệu được chuyện này, hai chân giẫm lên hai bên bả vai của bọn họ. Hai tên người ngoại quốc dường như không còn sức để gắng gượng nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mà quỳ!
“Ba, mấy tên này tát ba như thế nào, ba cứ việc làm lại như thế với bọn chúng!”
Diệp Quân Lâm nhìn sang phía Lý Văn Uyên.
Lý Văn Uyên do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tiến lên trước vài bước.
“Chát chát…”
Mấy bạt tai liên tiếp liên tục hạ xuống gò má hai tên ngoại quốc, thanh âm giòn giã lanh lảnh vang lên ngay trong đại sảnh.
Lý Văn Uyên khẽ thở hắt ra một hơi, cuối cùng thì ông cũng đã xả được cơn giận.
“Được, được lắm!”
“Tôi nhìn mà còn thấy đã nữa làI”
*“Bốp! Bốp! Bóp!”
Đám đông ở bên ngoài đang xếp hàng thấy được một màn như vậy liền không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Ai lại có thể chịu đựng nổi việc bản thân bị bắt nạt ngay trên chính đất nước mà mình sinh ra và lớn lên cơ chứ?
Đúng là hả dạ quá mà!
“Nhớ kỹ, đây là Trung Quốc! Máy người cùng lắm thì chỉ ngang hàng bằng chúng tôi mà thôi, hoàn toàn không có một chút đặc quyền riêng biệt nào cả!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
Hai tên người ngoại quốc tức giận gườm gườm nhìn Diệp Quân Lâm.
“Đồ con khỉ da vàng chết tiệt! Mày chờ đi! Mày sắp tàn đời rồi con al”
Chương Lập Hi lập tức phụ họa, đón ý hùa theo.
“Đúng, mấy người xong đời rồi! Cậu có biết mình vừa gây ra chuyện gì hay không hả?”
“Tôi muốn bọn họ xin lỗi thì sai chỗ nào?”
Diệp Quân Lâm lãnh đạm trả lời.
Anh tức giận, tiếp tục giơ chân đá vào người hai tên ngoại quốc.
“Mau xin lỗi!”
“Thứ nhất, các người phải xin lỗi mọi người vì đã chen ngang hàng!”
“Thứ hai, xin lỗi vì đã tự tiện xé bỏ giấy tờ thủ tục của người khác!”
“Thứ ba, xin lỗi vì đã đánh người.”
Hiện tại, Lý Văn Uyên thậm chí còn cảm thấy con rẻ nhà mình quá mức thô bạo rồi.
Phê vật ở chỗ nào cơ?
Lý Văn Uyên theo đó lập tức hô to.
“Đúng vậy! Phải xin lỗi đi!”
“Này, cậu có biết mình đang làm chuyện gì không vậy hả? Máy người đang gây lớn chuyện hơn rồi đấy!”
Chương Lập Hỉ hốt hoảng kêu to.
Nhưng Diệp Quân Lâm hoàn toàn không để tâm đến, trừng mắt tức giận nhìn hai tên ngoại quốc đang nằm rạp dưới đất.
“Không xin lỗi đúng không? Được rồi! Tôi tự có cách khiến các người phải mở miệng nói lời xin lỗi. Nếu các người cứ một mực cứng đầu, tôi chỉ đành phải buộc các người rời khỏi Trung Quốc ngay tức thì.”
“Cậu đang làm cái quái gì vậy? Cậu xong rồi! Triệt đễ xong đời rồi!”
Chương Lập Hi cất giọng cảnh cáo.
Diệp Quân Lâm nhếch môi nở nụ cười.
“Lý do? Nhìn thấy mấy tên nhà giàu này quỳ liền không vui à?
Nghe nói ông chính là người cho bọn họ quyền ưu tiên! Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, bọn họ vì cái gì lại được đặc quyền như vậy? Ông thà trơ mắt nhìn dân mình chờ hơn một hai tiếng đồng hồ để xếp hàng, lại có thể dễ dàng cho đám người này chen lên trước! Ông quỳ gối trước bọn họ lâu vậy rồi, liền không đứng lên nồi hay sao?”
“Dù sao thì, để tôi nói cho cậu biết! Các loại nghiệp vụ, thủ tục này nọ của mấy người từ nay về sau đều không bao giờ được hoàn thành đâu!”
Chương Lập Hi tuy rằng cứng họng nhưng vẫn quen thói giở giọng uy hiếp.
“Haha… Vậy thì chúng ta cứ chờ xem!”
Đúng vào lúc này, một chiếc ô tô trắng xuất hiện, đỗ ở phía bên đường.