Chương 1666:
Chỉ là Xuyên Kỳ Trảm Đạo, người đang đứng đối diện với Diệp Lâm Quân, ngay khóe miệng của ông ta đã chảy ra một vệt máu tươi, thanh Quỷ Kiếm đỏ tươi trên tay của Xuyên Kỳ Trảm Đạo cũng đã bị gấy ra làm đôi.
Một nửa còn lại của thanh Quỷ Kiếm bị gấy đó đâm xuyên vào lồng ngực của Xuyên Kỳ Trảm Đạo…
Máu tươi đang không ngừng ào ạt chảy ra…
Diệp Lâm Quân không chỉ nhìn thấy được sự xuất hiện của thanh Quỷ Kiếm đó, mà anh ta còn có thể khiến nó bị gãy ra làm đôi, đã vậy còn làm cho cả Xuyên Kỳ Trảm Đạo bị thương nữa.
Chỉ có mỗi Xuyên Kỳ Trảm Đạo mới biết được.
cả quá trình này đã xảy ra như thế nào mà thôi.
Khi nấy, ngay khi ông ta rút dao ra đâm về phía của Diệp Lâm Quân, thì con dao quỷ đã được truyền qua hàng nghìn năm này cứ như vậy mà bị một cú đấm của Diệp Lâm Quân đánh gấy ra làm đôi.
Không thể nào tin được!
Thật sự là không thể nào mà tin được!
Diệp Lâm Quân tuổi còn trẻ như vậy mà đã có được sức mạnh đáng kinh sợ đến như vậy rồi hay sao?
Không hổ danh là người lợi hại nhất ở Lạc Việt, được phong danh là chiến thần của Côn Luân!
Lạc Việt là một nơi vô cùng kỳ diệu!
Có khi nào là anh ta đến từ nơi đó hay không hả?
Vừa nghĩ đến đây thôi, Xuyên Kỳ Trảm Đạo sớm đã không thể nào cầm cự được nữa rồi.
Rầm một tiếng, ông ta đã ngã lăn ra ngay trên mặt đất và nằm thẳng cảng, bất động tại chỗ.
Vị tông sư có tuổi đời hơn trăm năm, cuối cùng cũng không thể bảo vệ được tôn nghiêm của Đảo Đông Cal Càng không thể bảo vệ được Đại Quân Sư!
Hôm nay, võ đạo của Đảo Đông Ca đã thất bại hoàn toàn!
Năm năm trước, bọn họ đã bị người đàn ông này giãm đạp dưới chân!
Năm năm sau, bọn họ vẫn tiếp tục bị người đàn ông này giãm đạp dưới chân, căn bản là không thể nào ngẩng đầu lên được!
Lúc này, Bắc Thiên Vương cũng đã xử lý xong sáu tên đại tông sư kia và bước lên đỉnh tháp Dương Anh.
Anh ta liếc nhìn một cái và nói: “Nhanh hơn là tôi nghĩ đấy chứi”
Trên sân chỉ còn lại một mình Đỗ Thiên Nhất.
Anh ta đứng đó ngây người ra, sững sờ nhìn Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương.
Anh ta có đủ mưu mô, gần như được xem là một yêu thần.
Anh ta đem tất cả mọi thứ có thể tính toán, đều đã tính toán hết cả rồi.
Nhưng ngàn tính vạn tính, cũng chỉ có thể trách, tại vì Diệp Lâm Quân mạnh quá đi thôi…
Diệp Lâm Quân hít sâu vào một hơi và nói một cách lạnh lùng: “Tất cả anh em đã nhìn thấy chưa? Kẻ chủ mưu lớn nhất đang ở ngay đây, tôi sẽ báo thù cho các anh eml”
Anh đã làm được những gì mà anh đã hứa với các anh em của mình.
Đem tất cả những ai có liên quan đến chuyện này, từng tên một tóm ra hết.
“Đợi chút đất”
Đỗ Thiên Nhất vội vàng hét lên: “Diệp Lâm Quân, tôi thừa nhận là tôi đã thua cậu rồi!”
“Nhưng mà trước khi chết thì tôi còn có một nghi hoặc muốn hỏi cậu!”
“Được, nói cho ông biết thì có là gì đâu chứ?”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.