Chương 173 Còn Ra Thể Thống Gì Nữa
Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi không hề tức giận.
Thay vào đó, Trương Văn Thao chỉ cười rồi hỏi: “Em rễ thật là biết cách khiến chúng ta tò mò. Không biết chú có thể cho chúng tôi nghe một con số cụ thể được không?”
“Đúng vậy, anh cứ nói ra, khiến chúng tôi ghen tị một chút, cũng khiến ông bà cảm thấy tự hào về anh.”
“Diệp Quân Lâm, đừng nói nhảm nữa.”
Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên gần như vội vàng che miệng Diệp Quân Lâm lại.
Nhưng Diệp Quân Lâm lại chậm rãi đưa một ngón tay lên: SIẾ nhất là con số này.”
“Ít nhất là mười tỷ sao?” Trương Văn Thao hỏi.
“Không đúng.” Diệp Quân Lâm lắc đầu.
“Đừng nói là, một trăm tỷ.” Trương Văn Thao đã phải hít vào một hơi khi nói ra con số này.
Diệp Quân Lâm cười: “Anh rễ lại đoán sai rồi, ít nhất cũng phải một nghìn tỷ.”
“Hahahal”
Khi Diệp Quân Lâm nói ra những lời này, tất cả những người xung quanh sau một giây ngạc nhiên liền lập tức bật cười.
Lý do nãy giờ mọi người im lặng, là muốn chờ xem Diệp Quân Lâm có thể nói khoác đến mức độ nào. Kết quả là Diệp Quân Lâm thực sự khiến họ cảm thấy ngạc nhiên vì lời ba hoa của anh.
Ít nhất một nghìn tỷ ư? Đây là đang nói về giá trị tài sản sao?
Gấp một trăm lần nhà họ Triệu?
Trương Văn Thao cùng ông nội và bố của anh cũng cười lớn.
Họ đã từng nhìn thấy những người trẻ tuổi ba hoa về khả năng của mình, nhưng nói quá ở mức độ này, quả thực chưa từng gặp qua.
Đừng nói đến sở hữu của một cá nhân, số tiền mà anh vừa nói đến, ngay cả bộ tài chính cũng khó có thể đạt được.
Những người khác cũng cười một cách ngạo nghễ. Riêng đám người Triệu Viễn thì cười thành tiếng, vô cùng hào hứng.
Về phần Ngô Mộc Lan và Triệu Kiến Quốc, sắc mặt của họ đã bị những lời này của Diệp Quân Lâm làm cho tối sầm lại.
Điều này thực sự đã xúc phạm đến danh tiếng của họ. Hành động xác láo này của Diệp Quân Lâm đã thực tiếp khiêu khích đến sự uy nghiêm của nhà họ Triệu.
Ngô Mộc Lan tức giận nói: “Cũng đều là cháu rễ nhà họ Triệu, sao lại có khoảng cách lớn như vậy?”
Bà thậm chí còn trực tiếp nói thẳng với Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan: “Hãy dạy bảo con rễ của các người thật tốt. Anh chị không biết rằng điều gì nên và không nên nói trong dịp này hay sao?”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan sợ đên mức run rẫy, thậm chí không dám ngẳng đầu lên nhìn. Triệu Nhã Lan bật khóc, nước mắt chảy dài vì xấu hỗ và tuyệt vọng.
Sai lầm. Thật sự là quá sai lầm.
Cho dù trước đây vì chuyện của nhà họ Lý, cũng chưa bao giờ bà phải chịu một nỗi hỗ thẹn lớn đến vậy. Trong suốt ba mươi năm qua, chưa ngày nào mà ngừng nghĩ về chuyện có thể trở về gặp gia đình mình. Bây giò cuối cùng bà cũng có cơ hội.
Vậy mà lần đầu tiên trở về gặp gỡ mọi người, bà lại đánh mắt hoàn toàn cơ hội này.
Triệu Nhã Lan muốn nhận lỗi về mình. Nhưng không thẻ. Tắt cả sai lầm đều do Diệp Quân Lâm mà ra. Mọi việc, đều do một tay Diệp Quân Lâm đẩy bà vào cơn nguy khốn này.
Lý Văn Uyên tức giận nắm chặt tay. Ông tự thề với mình, sai khu buổi tiệc kết thúc, ông nhất định sẽ đánh cho Diệp Quân Lâm một trận. Thật là vô cùng mát mặt.
Lý Tử Nhiễm lúc này cũng cảm thấy thất vọng về Diệp Quân Lâm. Anh ấy luôn thích nói những điều đao to búa lớn, vốn dĩ đã trở thành thói quen rồi. Ở nhà họ Lý, anh cũng thản nhiên nói ra con số mười tỷ. Bây giờ ở nhà họ Triệu, anh lại trực tiếp đề cập đến con số một nghìn tỷ.
Anh ấy không biết gì về tiền bạc sao? Lại có thể nói ra một con số lớn như vậy.
Lý Tử Nhiễm thực sự hồi hận. Ngay từ đầu, cô nên nghe theo lời bố mẹ, không nên đưa Diệp Quân Lâm tới dự bữa tiệc này.
Quả nhiên vì sự xuất hiện của anh, bố mẹ cô đã xấu hỗ không để đâu cho hết.
Có điều, không có thuốc dành cho sự hồi hận.
“Đều là cháu rể, nhưng quá khác biệt. Một bên là cháu rễ quý, còn một bên là cháu rễ ăn hại.”
“Nghe nói Diệp Quân Lâm tính tình xấu xa, thậm chí còn có ý đồ với chị dâu, suýt chút nữa còn giết chết cả bố mẹ nuôi của anh ta.”
“Nhà bọn họ rất nghèo. E rằng cho dù có trải qua ba mươi năm nữa, lão phu nhân cũng sẽ không bỏ qua cho đứa con gái này.”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, nước mặt Triệu Nhã Lan tiếp tục tuôn rơi không ngừng.
Thật đáng xấu hổ! Đây chắc chắn là giây phút nhục nhã nhất trong cuộc đời bà.
Lý Văn Uyên cũng không khác là bao. Vốn dĩ, ông muốn ở trước mặt nhà họ Triệu tỏa sáng một chút, không ngờ lại gặp phải tình huống mắt mặt này.
“Mau đi vào đi. Còn đứng ở cửa làm gì nữa.”