Chương 1281:
Lê Quân Hào buông bỏ.
“Nếu làm không được, vậy thì biến mất đi!”
Diệp Thần phất tay, những cao thủ phía sau anh ta liền dồn dập rút đao ra giết lên.
Nhà họ Lê sắp bị diệt rồi.
“Khoan! Để tôi xem ai dám động vào nhà họ Lê?
Chính ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một tiếng hét to truyền đến.
“Rào rạt!”
“Rào rạt!”
Chỉ thấy trên mái nhà và đầu tường nhà họ Lê đều xuất hiện từng tốp chiến sĩ mặc đồ tác chiến màu đen.
Trên bộ đồ đen của bọn họ đều có biểu tượng hình rồng.
Trên mặt mỗi người đều đeo mặt nạ phòng đan.
“Hả? Là đội quân Ky Mã thuộc cấp dưới của chiến thần Côn Luân! Sao lại xuất hiện ở đây?”
Với kiến thức của Diệp Thần, đối với quân đội trực thuộc của chiến thần Côn Luân anh ta đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Bởi vì chiến thần Côn Luân là mục tiêu cuối cùng của anh ta.
Từ sau khi chiến thần Côn Luân ngang nhiên xuất hiện.
Thì Diệp Cuồng Lan và Diệp Minh Thiên đã nói với-anh ta.
Phải lấy chiến thần Côn Luân làm mục tiêu!
Tuy Diệp Thần con là vô địch trong đám người cùng lứa.
Nhưng nếu so với thành tựu của chiến thân Côn Luân thì còn cách xa lắm.
Thành tích mà Diệp Thần làm ra chẳng qua chỉ như trò chơi con nít mà thôi.
Vì vậy bắt đầu từ lúc đó, Diệp Thần liền lấy chiến thần Côn Luân làm mục tiêu.
Mỗi ngày đều nghĩ xem phải làm sao để kéo ngắn sự chênh lệch giữa mình và chiến thần Côn Luân.
Muốn vượt qua một người thì phải hiểu hết tất cả của người đó.
Vì vậy đối với tất cả những gì của chiến thần Côn Luân anh ta đều hiểu rất rõ, “Tôi là Diệp Thần của nhà họ Diệp, xin chào các vị đại nhân của đội quân Ky Mã, không biết các vị đến đây là có ý gì?”
Diệp Thần hỏi.
“Diệp Thần, mau chóng rút lui ngay, cậu không thể động vào nhà họ Lê!”
Một người mở miệng nói.
“Hả? Là anh Long sao?”
Diệp Thần nghe ra được, đây là tiếng của anh họ anh ta, Diệp Long.
Dươïig Long là con trai của bác cả anh ta, ở trong đội quân Ky Mã.