Chương 315: Cảnh Cáo
Sau khi Thẩm Lãng cảnh cáo xong, anh ta liền rời khỏi đây.
Trước khi rời đi, Phác Quốc Xương đã mỉm cười với Lý Tử Nhiễm.
Nhất định ông ta phải ngủ được Lý Tử Nhiễm.
Sau khi Thẩm Lãng và những người khác rời đi.
Những lời chửi mắng của nhà họ Lý vẫn cứ tiếp tục.
Bởi vì Diệp Quân Lâm đã liên lụy đến bọn họ.
Đó là nhà họ Thẩm nhà giàu nhất!
Ai dám chọc?
“Đi nhanh đi! Nhất định phải đi!”
Mọi người trong nhà họ Lý đều cứng rắn.
Triệu Nhã Lan khóc thành tiếng: “Con không nhịn được một chút sao? Khó khăn lắm cuộc sống mới ổn định được!”
Lý Văn Uyên lại thở dài liên tục: “Không có việc gì, sao con lại đắc tội với nhà họ Thắm?”
“Vì sự an toàn của Tử Nhiễm, con nhất định phải đi!”
Ngay cả Phương Tử Tình cũng thúc giục.
Nhưng Lý Tử Nhiễm lại sống chết kéo lấy Diệp Quân Lâm: “Không được, nêu anh đi, nhất định bọn họ sẽ giết anh!”
“Diệp Quân Lâm anh còn là đàn ông không hả? Nếu là đàn ông thì đi! Anh tự gây hoạ anh tự chịu đi!”
Phương Tử Tình, Lý Thiên Hạo và những người khác tức giận.
“Được, tôi đi.”
Diệp Quân Lâm đồng ý.
“Em đi với anh!”
Lý Tử Nhiễm đứng dậy.
“Không cần, một mình anh có thể giải quyết vấn đề này.”
Phác Quốc Xương đang đợi ở Lafite.
Thảm Lãng đã rời đi từ lâu, nhà họ Thẩm chỉ có tác dụng uy hiếp.
Cuối cùng vào lúc mười hai giờ, Diệp Quân Lâm cũng đến.
“Hử? Đến một mình sao? Lý Tử Nhiễm không tới cũng không saol”
Phác Quốc Xương cười nói.
Có nhà họ Thẩm chống lưng.
: Ông ta tin chắc sớm muộn gì Lý Tử Nhiễm cũng sẽ rơi vào tay ông ta.
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, mấy chục tên thuộc hạ của Phác Quốc Xương vây quanh anh.
Nhưng Diệp Quân Lâm không hề hoảng sợ, anh ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc và hút.
Phong thái điềm tĩnh như vậy khiến Phác Quốc Xương choáng váng.
Như này là có ý gì?
“Thẩm Mặc Son là người chống lưng cho ông phải không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Mẹ kiếp, tên của ông Thẫm mà mày cũng dám gọi thẳng?”
Phác Quốc Xương tức giận nói.
Diệp Quân Lâm cười: “Không phải chỉ là Thằm Mặc Sơn thôi sao? Chỉ là gà vườn chó xóm mà thôi!”
“Cái gì? Mày dám sỉ nhục ông Thằm?”
Trên mặt đám người Phác Quốc Xương hiện lên vẻ không thể tin nồi.
“Sỉ nhục ông ta thì sao? Tôi còn dám đánh ông ta!”
Diệp Quân Lâm vừa nói vừa lạnh lùng hút một điều thuốc.
“Cái gì? Mày thật là can đảm! Hôm nay tao sẽ thay mặt ông Thẩm dạy cho mày một bài học! Người đâu, phế thằng nhóc này cho tôi!”
Phác Quốc Xương tức giận nói.
Hàng chục người đỗ xô đến chỗ Diệp Quân Lâm.
“Àm!”
Nhưng vào lúc này, một sức mạnh lớn xé toạc cánh cửa.
Một nhóm lính đánh thuê với các màu da khác nhau từ bên ngoài xông vào.
“Rão tao”
Đội lính đánh thuê do .James chỉ huy rất hùng hậu, ngay sau đó toàn bộ người của Phác Quốc Xương đều bị đánh ngã xuống đất.
“Còn ông ta!”
Diệp Quân Lâm chỉ vào Phác Quốc Xương.
James đến trước mặt Phác Quốc Xương, tóm lấy ông ta như một con gà.
“Bốp!”
Anh ta đấm thẳng vào mặt ông ta, máu me văng ra.
Phác Quốc Xương sững sờ.
“Bóp!”
“Bóp!”
“Bốp!”
Tiếp theo, James dùng nắm đấm mạnh mẽ của mình đắm Phác Quốc Xương đến mức ngắt xỉu, máu văng ra tung tóe.
Cuối cùng, Diệp Quân Lâm hút xong một điều thuốc rồi mới rời đi.
Khi Diệp Quân Lâm trở về nhà nguyên vẹn, mọi người trông rất kinh hoàng.
“Hả? Xảy ra chuyện gì? Bọn họ không có làm khó cậu sao?”
Mọi người nhìn Diệp Quân Lâm đầy nghỉ ngờ.
“Không, tôi đã giải quyết xong bọn họ rồi, không sao, mọi người trở về đi!”
Diệp Quân Lâm nói.
Một bên khác.
Thảm Mặc Son hỏi: “Sao rồi? Phác Quốc Xương phế được Diệp Quân Lâm chưa?”
“Ông nội, đợi cháu hỏi thì sẽ biết ngay thôi.”
Thẩm Tâm Di cũng muốn phế Diệp Quân Lâm.
“Cái gì? Phác Quốc Xương bị đánh đến mức được đưa vào bệnh viện? Còn thảm hơn con trai của ông ta?”
Sau khi Thẳm Tâm Di nghe điện thoại xong, trên mặt cô ta hiện lên vẻ không thể tin ni.