Chương 90: Không ngờ lại biết võ công
Thời gian thư giãn đọc sách mỗi tối của Trần Thái Nhật bị cắt ngang, nên trong lòng anh thấy không vui lắm.
Đến cảnh giới như Trần Thái Nhật thì võ công chẳng còn gì để luyện cả, cơ bản đã đến tận cùng rồi.
Những thứ như tiền bạc, quyền lực lại càng không có sức hấp dẫn.
Nhưng những sở thích nhìn có vẻ bình thường như đọc sách, nghe nhạc lại có thể gợi lên hứng thú của anh.
Nhìn hai cô gái Genko dẫn vào, tâm trạng của Trần Thái Nhật hiện rõ lên khuôn mặt, khí thế cũng vô thức tỏa ra.
Nhưng khi nhìn thấy một cô gái trong số đó chải kiểu tóc như khuê tú thời cổ đại, cho dù là Trần Thái Nhật hiểu biết sâu rộng cũng không khỏi cảm thán.
Đúng là mỹ nhân tuyệt sắc!
Khí chất siêu phàm thoát tục, ngũ quan tinh xảo, người duy nhất từng khiến Trần Thái Nhật có cảm giác chấn động lớn như vậy cũng chỉ có Vân Vũ Phi.
Trần Thái Nhật kiên nhẫn nghe đối phương kể xong câu chuyện bị cướp rượt đuổi, lông mày dần cau lại.
Đám người này xem nhiều phim quá chăng?
Đã thời đại nào rồi, cũng đâu phải bến Thượng Hải thời Dân Quốc mà còn rượt đuổi cướp giật? Sao cô không nói có hảo hán Lương Sơn đi?
"Vớ vẩn, ở An Thành không thể xảy ra chuyện như cô kể được".
Cô quản lý nghe thấy thế thì không vui, tức tối phản bác.
"Sao lại không thể chứ? Cái thành phố nhỏ ở nơi nghèo nàn xa xôi này, tình hình trật tự kém, lại nhiều dân đen, vì tiền thì kiểu gì chẳng có lừa đảo và cướp giật!"
Ninh Yên Nhiên tỏ vẻ kinh hãi, không kịp ngắt lời của người quản lý, liền vội vàng quay đầu xem phản ứng của Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật im lặng mấy giây, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như các cô đến để lánh nạn, trước mặt người bản địa An Thành như tôi mà mở mồm ra là nghèo nàn dân đen, nghe như đến để phá đám vậy”.
Ninh Yên Nhiên hơi hoảng hốt, vội vàng định giải thích, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì cô quản lý bên cạnh đã kêu lên the thé.
"Nhìn thái độ này của anh là đủ biết người An Thành các anh không có tý lịch sự nào cả. Anh có biết chúng tôi là ai không? Nếu chúng tôi mà xảy ra chuyện ở An Thành, cho dù chôn cả thành phố các anh thì cũng không đền nổi đâu".
Ninh Yên Nhiên sững sờ.
Một loạt sự việc kinh hãi tối nay đã khiến tâm trạng cô quản lý sụp đổ hoàn toàn, chỉ nghĩ đến việc xả giận mà mất hẳn lý trí.
Cả căn phòng yên lặng, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi dưới đất.
Genko đứng ở bên cạnh, mày nhíu chặt.
Hai con đàn bà chết tiệt, rõ ràng là đến để gây sự.
Genko đưa tay vào trong ống tay áo, đưa mắt nhìn Trần Thái Nhật vẻ dò hỏi.
"Đại nhân, có cần…”
Nhìn thấy hành động của Genko, cô quản lý đã mất lý trí kia lại càng sợ hơn, lập tức nhảy ra sau lưng Ninh Yên Nhiên như con thỏ bị nhúng nước sôi, hét lên ầm ĩ.
"Cô ta chuẩn bị lấy vũ khí ra kìa! Các người cũng chẳng phải người tốt gì, lũ lưu manh, thổ phỉ, vô liêm sỉ! Tôi nói cho các người biết, Ninh Yên Nhiên nhà tôi có hơn bốn mươi triệu người hâm mộ đấy, mỗi người một ngụm nước bọt là có thể…”
Còn chưa nói xong, ánh mắt Genko đã đanh lại, bước lên, chuẩn bị cho cô quản lý một cái bạt tai.
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, một đôi tay trắng như tuyết nhanh như chớp chặn được cái tát của Genko.
Bốp bốp bốp!
Trong chớp mắt, hai người đã giao đấu ba chiêu.
Genko lùi lại, thở hổn hển, nhìn Ninh Yên Nhiên vẻ mặt bình tĩnh trước mặt.
"Cô biết võ công?"
Vẻ mặt Ninh Yên Nhiên bình thản, nhìn Genko với đôi mắt sáng rực.
"Không ngờ một cô gái ở thành phố nhỏ lại có được bản lĩnh như vậy".
Trần Thái Nhật nhíu mày, đột nhiên cảm thấy thật là thú vị.
Vốn dĩ Genko có thực lực hạng bốn, nhưng đã bị anh phong bế kinh mạch, hiện giờ cùng lắm chỉ giữ được thân pháp và kinh nghiệm.
Nhưng cho dù là vậy thì cũng có thể gián tiếp nhìn ra được thực lực của đối thủ.
Nhưng điều quan trọng hơn là...
"Cô vừa nói cô ta tên là gì cơ? Ninh Yên Nhiên?"
Trần Thái Nhật đánh giá lại người đẹp khí chất siêu phàm thoát tục với ánh mắt soi mói.
"Cô chính là người phụ nữ đẹp nhất Hoa Hạ sao?"
Ninh Yên Nhiên đỏ mặt, bình thường được người hâm mộ gọi bằng biệt hiệu này, sự kiêu ngạo trong lòng khiến cô ta cảm thấy cũng thường thôi.
Nhưng không biết tại sao, khi nghe Trần Thái Nhật gọi, Ninh Yên Nhiên lại cảm thấy hơi chột dạ, dường như đã mất sự tự tin về nhan sắc mình luôn lấy làm tự hào.
Chuyện hôm nay có vẻ là lạ, vừa rồi Ninh Yên Nhiên để lộ võ công, khiến Genko cũng phải kinh ngạc, nhưng lúc đối mặt với ánh mắt của Trần Thái Nhật, cô ta vẫn cảm thấy chân hơi nhũn ra.
Cô ta cắn răng đáp: "Tôi là Ninh Yên Nhiên, nhưng người phụ nữ đẹp nhất gì đó chỉ là nói đùa mà thôi. Vừa rồi người quản lý của tôi thất thố, nói những lời không nên nói, mong anh lượng thứ".
Sắc mặt Trần Thái Nhật dần trở nên nghiêm túc.
Cô gái này chính là người đã gây rắc rối cho Vân Vũ Phi.
Thời gian này, em vợ của anh sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, đến cuộc hẹn hò riêng ở thành phố Đông Hải với anh cũng tan thành mây khói.
Ninh Yên Nhiên chính là đầu sỏ.
Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên Trần Thái Nhật cảm thấy người phụ nữ trước mặt này không được nghiêng nước nghiêng thành như vừa rồi nữa. Tuy cũng xinh đẹp, nhưng tính cách thì chẳng ra làm sao.
Đối phương tình cờ chạy đến nhà mình, lại còn ngông nghênh như vậy, xem ra anh phải cho một bài học nhỏ mới được.
Tiện đây bắt cô ta xin lỗi Vân Vũ Phi.
Thầm quyết định xong, Trần Thái Nhật chậm rãi đứng dậy.
Anh vừa đứng dậy, dáng vẻ nữ hiệp và vẻ mặt bình thản của Ninh Yên Nhiên lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng.
Trần Thái Nhật rời khỏi bàn sách, bước tới.
Ninh Yên Nhiên không khỏi lùi lại, tỏ vẻ căng thẳng.
Đến cô quản lý vừa rồi vẫn la hét ỏm tỏi cũng ngậm chặt miệng, sợ hãi nhìn Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật đứng ngang nhiên, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường rõ ràng.
"Một ngôi sao như cô lại còn biết võ công, không đơn giản chút nào, hạng mấy rồi?"
Lông mi của Ninh Yên Nhiên khẽ run rẩy, nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng.
"Hạng... hạng năm, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm…”
Trần Thái Nhật xua tay, cắt đứt lời giải thích của cô ta.
"Không cần nói nhiều, cấp dưới của cô không biết giữ mồm giữ miệng, vừa rồi một cái tát vốn dĩ là bài học hợp lý, nhưng cô lại ngăn cản, vậy thì tôi coi như cô phải ra mặt thay cô ta vậy".
Sắc mặt Trần Thái Nhật nghiêm túc: "Tôi không quan tâm cô có thân phận gì, nếu đã biết võ công thì chính là võ sĩ, có mâu thuẫn thì dùng cách thức của võ sĩ để giải quyết thôi".
Ninh Yên Nhiên trợn to đôi mắt, lần đầu tiên tỏ vẻ hoảng sợ.
"Anh... là anh đánh với tôi sao?"
Trần Thái Nhật mỉm cười đáp: "Sao thế, tôi còn chưa ra tay mà cô đã sợ sao?"
Ninh Yên Nhiên nhíu mày, cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh.
"Tôi... tôi không sợ, đánh thì đánh".
Trần Thái Nhật nhếch mép, lắc một ngón tay.
"Tôi sẽ đứng im bất động ở đây, trong vòng mười chiêu, nếu cô chạm được vào tôi thì coi như cô thắng, nếu tôi chạm vào cô thì vẫn coi như cô thắng, cô thấy sao?"