Chương 265: Trò chơi bắt đầu
Ngay khi Trương Mãnh đang điên cuồng gào thét, năm gã đàn ông vạm vỡ bất ngờ lao lên.
Hai mắt Trần Thái Nhật tĩnh lặng như nước, kéo lấy tay Trương Mãnh, quăng người qua.
Rầm!
Trần Thái Nhật như xách theo binh khí tuyệt thế, càn quét mọi thứ.
Ầm ầm ầm.
Năm gã đàn ông cao lớn không kịp phản ứng, bị một vũ khí hình người nặng hơn một trăm cân tấn công, đánh bay ra ngoài.
Trần Thái Nhật dùng một chiêu đánh bay năm người, hệt như nhào mì vắt, ném Trương Mãnh xuống đất.
Phụt!
Trương Mãnh phun ra một ngụm máu, gương mặt tím bầm, bị nội thương nghiêm trọng.
Nhìn Trương Mãnh ban nãy diễu võ dương oai, tỏ vẻ ngạo mạn, trong mắt Trần Thái Nhật đằng đằng sát khí.
Trương Mãnh khó nhọc giơ tay ra, trong mắt không còn hống hách nữa mà chỉ còn lại khát vọng được sống, cố gắng cầu xin lòng thương xót.
“Anh hùng tha mạng, tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, tiền lương vệ sĩ mấy năm qua của tôi được mấy triệu tệ, còn cả phụ nữ của tôi , đều cho cậu hết, đừng...”
Hắn chưa dứt lời.
Chân Trần Thái Nhật đã nhẹ nhàng đạp lên vai hắn.
Rắc.
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên.
Trương Mãnh đau đến mức không thốt lên lời.
Trần Thái Nhật dồn thêm lực.
Răng rắc.
Tiếng sàn nhà nứt ra.
Một người cao lớn hơn một trăm cân, bị Trần Thái Nhật đạp lún xuống sàn nhà bê tông cứng.
Hắn chỉ còn thoi thóp, sắp mất mạng đến nơi.
Trần Thái Nhật lạnh lùng nói một câu.
“Một đời tội nghiệt, chết sớm có thể được đầu thai tốt hơn”.
Ngay sau đó, ánh mắt anh hướng về năm đồng bọn của Trương Mãnh đang dựa vào tường, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.
Trong sự run rẩy và tiếng thét điên cuồng của họ, Trần Thái Nhật từ từ bước đến.
“Không, đừng qua đây! Cứu với!”
...
Trần Thái Nhật vứt khăn ướt lau tay đi, theo đường cũ quay lại cổng viện bảo tàng lịch sử Yến Kinh.
Dây dưa mất một thời gian, năm nghìn khách tham quan đã vào từ lâu.
Lúc này, ở cửa có lác đác vài du khách, tụ thành từng nhóm, một số đang chụp ảnh, một số đang chờ đợi.
Thảo luận với người qua đường về những điều mình biết.
Nếu trước một giờ chiều, bảy mươi phần trăm trong số năm nghìn khách đã vào kết thúc chuyến tham quan, thì viện bảo tàng sẽ mở cửa đón thêm một nghìn người nữa vào tham quan, đến trước được vào trước.
Trần Thái Nhật nhếch miệng.
Cô nhóc Genko này, nếu muốn làm giám đốc marketing cho công ty lớn chắc cũng không thành vấn đề.
Cái này giống như một sản phẩm đặt trước trên mạng. Chỉ bán một nghìn cái, nhưng sau khi bán hết rồi, gian hàng lại quảng cáo, bổ sung thêm một trăm sản phẩm, ai đến trước sẽ mua được.
Nắm chắc tâm lý người tiêu dùng trong tay.
Vì vậy, những du khách có mặt ở đây, đều đặt hy vọng vào suất tham quan buổi chiều, vẫn kiên trì không về.
Trần Thái Nhật nghênh ngang bỏ lại đám người lẻ tẻ, đi thẳng đến gần cửa.
Để giành được cơ hội tham quan vào buổi chiều, đã có hơn trăm người xếp hàng ở cửa.
Giờ mới là chín giờ sáng!
Trần Thái Nhật chọn một bức tường, yên tĩnh nhắm mắt, tựa lưng vào, dáng vẻ ung dung này thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Thời gian không ngừng trôi qua, dòng người vẫn liên tục đến đi ở cửa viện bảo tàng, tai Trần Thái Nhật không ngừng rung, khóe miệng thoáng nở nụ cười.
Cuối cùng đã đến năm rưỡi chiều.
Một tiếng loa phát thanh.
“Các vị du khách thân mến, hai mươi phút nữa bảo tàng sẽ đóng cửa, xin hãy sắp xếp thời gian tham quan, chuẩn bị mang theo hành lý, tư trang, theo trật tự rời khỏi bảo tàng, xin cảm ơn”.
Từng tốp du khách, hai ba người một nhóm, mang theo sự phấn khích và nuối tiếc, lần lượt rời khỏi viện bảo tàng lịch sử Yến Kinh.
Đến tận khi vị khách cuối cùng rời đi, Trần Thái Nhật đang dựa vào bức tường cách đó không xa chợt mở mắt.
“Quả nhiên là vậy.”
Nói xong, anh chậm rãi đi về phía cửa, nơi chỉ còn lại nhân viên bảo vệ túc trực.
Một nam bảo vệ trẻ tuổi vừa khóa kỹ cửa, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện ra Trần Thái Nhật.
“Thưa anh, bảo tàng đã đóng cửa rồi, mời anh đến tham quan vào ngày mở cửa lại”.
Trần Thái Nhật bình thản nói.
“Tôi không phải là khách tham quan”.
Bảo vệ ngạc nhiên
“Vậy anh là?”
Trần Thái Nhật định móc túi chợt sững sờ.
Chết tiệt, thủ lệnh của mình đưa cho Genko cầm rồi, mà cô ấy lại đang ở bên trong.
Quá lúng túng, cũng không thể hét lên gọi cô ấy xuống đón mình được.
Trần Thái Nhật gượng cười.
“Thôi vậy, mang máy quét vân tay chỗ các anh qua đây, tôi quét một cái là được”.
“Máy quét vân tay?”, vẻ mặt bảo vệ lộ ra chút kỳ lạ.
“Là loại máy quét vân tay chuyên dùng cho người sơ tán trong chiến tranh, thường dùng cho trường hợp khẩn cấp”.
Nghe Trần Thái Nhật nhắc nhở, nhân viên bảo vệ như đột nhiên tỉnh mộng, dùng thái độ thận trọng quan sát người đàn ông ở cửa.
“Anh... chờ chút”.
Nhân viên bảo vệ rõ ràng đã được huấn luyện, chạy đến bốt bảo vệ kế bên, ba phút sau liền mang đồ đến.
Là một chiếc máy tính bảng nhỏ, đơn giản, màn hình màu đen, không có bất cứ lời giới thiệu nào.
Run rẩy đưa qua.
Trần Thái Nhật ấn ngón trỏ bên phải lên.
Bỗng nhiên, màn hình máy tính bảng vụt sáng, xuất hiện một mảng màu đỏ.
Sau một tiếng bíp, màn hình hiện lên dòng chữ.
“Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tài sản của quốc gia và người dân, xin hãy tuân theo mọi chỉ dẫn của người sở hữu vân tay”.
Ực.
Nhân viên bảo vệ nuốt nước bọt, vội quỳ một gối xuống.
“Không biết đại nhân đến, đã lỡ mạo phạm, xin thứ lỗi”.
Trần Thái Nhật ôn hòa.
“Mở cửa đi”.
“Vâng”.
Bảo vệ liền mở khóa.
Lách cách.
Cửa kính nặng nề được mở ra.
Khóe miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên.
“Trong vòng hai ngày, không cho bất kỳ ai đến gần cánh cửa này, phong tỏa bảo tàng”.
“Tuân mệnh, thưa đại nhân”.
Trần Thái Nhật hiên ngang đi vào, bóng dáng dần biến mất, phía sau, cánh cửa chậm rãi khép lại, phát ra âm thanh trầm đục nặng nề.
...
Bảy giờ tối.
Trong bảo tàng, ngoại trừ đèn hành lang, đèn nhỏ chiếu lên chỗ trưng bày hiện vật, tất cả các ngọn đèn lớn đều đã tắt, không gian vô cùng mờ ảo.
Bên ngoài không có ánh trăng, bên trong hết sức yên tĩnh.
Đột nhiên có tiếng động truyền đến.
Trần Thái Nhật mang giày da, hai tay chắp sau lưng đi lên phía trước.
Genko dắt hai con dao găm vào eo, cảnh giác quan sát xung quanh, theo sát phía sau.
Ban ngày chưa vào được bảo tàng, Trần Thái Nhật tranh thủ lúc không có ai để quan sát thật kỹ mấy bảo vật của quốc gia.
Công cụ bằng đá thời cổ.
Trần Thái Nhật định móc túi chợt sững sờ.
Chết tiệt, thủ lệnh của mình đưa cho Genko cầm rồi, mà cô ấy lại đang ở bên trong.
Quá lúng túng, cũng không thể hét lên gọi cô ấy xuống đón mình được.
Trần Thái Nhật gượng cười.
“Thôi vậy, mang máy quét vân tay chỗ các anh qua đây, tôi quét một cái là được”.
“Máy quét vân tay?”, vẻ mặt bảo vệ lộ ra chút kỳ lạ.
“Là loại máy quét vân tay chuyên dùng cho người sơ tán trong chiến tranh, thường dùng cho trường hợp khẩn cấp”.
Nghe Trần Thái Nhật nhắc nhở, nhân viên bảo vệ như đột nhiên tỉnh mộng, dùng thái độ thận trọng quan sát người đàn ông ở cửa.
“Anh... chờ chút”.
Nhân viên bảo vệ rõ ràng đã được huấn luyện, chạy đến bốt bảo vệ kế bên, ba phút sau liền mang đồ đến.
Là một chiếc máy tính bảng nhỏ, đơn giản, màn hình màu đen, không có bất cứ lời giới thiệu nào.
Run rẩy đưa qua.
Trần Thái Nhật ấn ngón trỏ bên phải lên.
Bỗng nhiên, màn hình máy tính bảng vụt sáng, xuất hiện một mảng màu đỏ.
Sau một tiếng bíp, màn hình hiện lên dòng chữ.
“Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tài sản của quốc gia và người dân, xin hãy tuân theo mọi chỉ dẫn của người sở hữu vân tay”.
Ực.
Nhân viên bảo vệ nuốt nước bọt, vội quỳ một gối xuống.
“Không biết đại nhân đến, đã lỡ mạo phạm, xin thứ lỗi”.
Trần Thái Nhật ôn hòa.
“Mở cửa đi”.
“Vâng”.
Bảo vệ liền mở khóa.
Lách cách.
Cửa kính nặng nề được mở ra.
Khóe miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên.
“Trong vòng hai ngày, không cho bất kỳ ai đến gần cánh cửa này, phong tỏa bảo tàng”.
“Tuân mệnh, thưa đại nhân”.
Trần Thái Nhật hiên ngang đi vào, bóng dáng dần biến mất, phía sau, cánh cửa chậm rãi khép lại, phát ra âm thanh trầm đục nặng nề.
...
Bảy giờ tối.
Trong bảo tàng, ngoại trừ đèn hành lang, đèn nhỏ chiếu lên chỗ trưng bày hiện vật, tất cả các ngọn đèn lớn đều đã tắt, không gian vô cùng mờ ảo.
Bên ngoài không có ánh trăng, bên trong hết sức yên tĩnh.
Đột nhiên có tiếng động truyền đến.
Trần Thái Nhật mang giày da, hai tay chắp sau lưng đi lên phía trước.
Genko dắt hai con dao găm vào eo, cảnh giác quan sát xung quanh, theo sát phía sau.
Ban ngày chưa vào được bảo tàng, Trần Thái Nhật tranh thủ lúc không có ai để quan sát thật kỹ mấy bảo vật của quốc gia.
Công cụ bằng đá thời cổ.
Tượng Phật, đồ sứ chạm khắc tinh xảo.
Còn có cả thư pháp, tranh chữ, v.v... có giá trị văn hóa lớn.
Vừa đi vừa cảm thán, văn hóa, bảo vật cổ xưa và cả tinh thần dân tộc của Hoa Hạ đều hội tụ ở đây.
Khác với Trần Thái Nhật, Genko không có tâm trạng tốt như vậy, không nhẫn nại nổi, ở sau lưng anh khẽ hỏi.
“Chủ nhân, đám chuột nhắt đó sẽ đến thật sao?”
Trần Thái Nhật khẽ cười.
“Năm nghìn người buổi sáng đăng ký bằng chứng minh thư, điều tra rất dễ, bọn họ không dám trà trộn vào, còn khách tham quan buổi chiều...”
Anh nở một nụ cười chế giễu.
“Nhịp tim của mỗi người sẽ có sự chênh lệch rất nhỏ. Tôi ở ngoài cửa nghe rất rõ, một nghìn người đi vào, chỉ có chín trăm chín mươi sáu người đi ra”.
Nói tới đây, mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng.
“Bốn tên này, xem ra chuẩn bị qua đêm trong bảo tàng rồi”.