Thiên Trì, Bạch Sơn ở Đông Bắc.
Bùm!
Hồ nước Thiên Trì trong vắt như gương bỗng vang lên âm thanh cực lớn.
Một bóng đen cường tráng bay lên trời, nhảy ra khỏi hồ.
Rầm!
Cả người ướt đẫm đáp vào bờ.
Phùng Linh Nguyệt vội vã chạy đến.
“Chủ nhân, tìm được chưa?”
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu, lấy một thứ hình vuông từ thắt lưng ra.
“Em nhìn này, đây là cái cuối cùng rồi”.
“Ngọc Tỷ?”
Phùng Linh Nguyệt hết sức kinh ngạc, cẩn thận quan sát Trấn Quốc Khí được đào từ trong Thiên Hồ ở Bạch Sơn.
Một miếng ngọc tỷ lớn hình vuông màu đen còn lộ ra màu xanh đậm, mang theo phong cách cổ xưa, vị trí góc trên có một phần bị vỡ được sửa sang lại bằng vàng.
Cả miếng ngọc tỷ giản dị, không xa hoa nhưng lại nghe loáng thoáng âm thanh của chém giết.
Mặt ấn của ngọc tỷ có khắc tám chữ lớn.
Thuận theo lệnh trời, tồn tại mãi mãi.
Trần Thái Nhật cũng cảm thán.
“Ai mà ngờ lại có thể nhìn thấy được Hoa Hạ Truyền Quốc Tỷ đã mất hơn hai nghìn năm chứ? Xem ra vận mệnh của Hoa Hạ rất hưng thịnh”.
Anh cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn.
Chưa đến hai phút, bộ chỉ huy của Hội Trường Thành đã trả lời lại.
“Tập hợp ở trụ sở chính, mười món hợp nhất”.
Trần Thái Nhật và Phùng Linh Nguyệt không dám chậm trễ, hai người cấp tốc chạy về thành phố Hàm An.
…
Ở trụ sở chính Hội Trường Thành, lúc này mức độ bảo vệ đã được tăng cường lên vô số lần.
Ngay cả những bảo vệ thường ngày đứng gác ở cổng cũng đã được thay thành các cao thủ từ hạng tám trở lên, có thể nói là không một kẽ hở.
Trong cung điện cổ dưới mặt đất.
Lãnh đạo chính của Hội Trường Thành, tứ thần Hoa Hạ, mười cấp Long, mười tám cao thủ cấp Minh tập trung lại vây quanh thành một vòng tròn.
Ở giữa vòng tròn là mười bục triển lãm cực lớn.
Lúc này trong căn phòng ngập tràn ánh sáng rực rỡ, trong không gian vang lên từng tiếng rồng, tiếng phượng kêu dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Có mười văn vật của Hoa Hạ có hình dạng khác nhau được đặt trên bục triển lãm theo hình tròn, đó là mười món Trấn Quốc Khí.
Mỗi món đều là báu vật vô giá.
Nếu văn vật bình thường có thể phản ánh về lịch sử thì mười món Trấn Quốc Khí này chính là lịch sự không bị mài mòn.
Hoa Hạ Truyền Quốc Tỷ, Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh, Vân Hạc Phương Hồ, Chiến Quốc Việt Vương Kiếm, Khảm Kim Ngưu Thủ Mã Não Bôi, Tứ Dương Đại Phương Tôn, Thanh Đồng Thần Thụ, Ân Triều Thái Dương Thần Điểu Kim Bàn, Kim Lũ Ngọc Táng Y, Mã Đạp Long Tước.
Dưới sự cố gắng của tất cả võ sĩ hàng đầu Hoa Hạ thì cuối cùng mười món bảo vật này cũng đã nhìn thấy được mặt trời, hơn nữa còn quy tụ lại một chỗ.
Trần Thái Nhật cũng khá vui mừng.
Khoảnh khắc anh đặt Hoa Hạ Truyền Quốc Tỷ lên bục cuối cùng.
Thì bỗng có một âm thanh ôn hòa chợt vang lên.
Sau đó đột nhiên xuất hiện một màn sương mờ giăng kín khắp xung quanh.
Mọi người đã đoán được có thể sẽ xảy ra thay đổi bất thường nên cũng không căng thẳng mà chỉ tò mò.
Sương phủ kín vây quanh mọi người.
Đột nhiên màn sương bỗng bắt đầu thay đổi, nhiều màu sắc, hình dạng tạo nên từng hình ảnh 3D.
Cứ như đang xem một bộ phim 3D huyền ảo.
Lương Nhất Diệu cực kỳ tò mò, cô ấy bỗng nhận ra ý nghĩa của một hình ảnh trong đó.
“Đó là… Hậu Duệ bắn rơi mặt trời!”
“Mau xem đi! Cảnh tượng Nữ Oa tạo ra đứa con giống thật quá”.
“Viêm Hoàng quyết đấu với Xi Vưu!”
“Hạ Vũ trị thủy!”
“Cuộc chiến Trường Bình!”
“Hoàng đế lên ngôi!”
“Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư”.
“Nhiều quốc gia đến Đại Đường …”
Mọi người vô cùng kích động, trong một thời gian ngắn mà có thể nhìn thấy được các giai đoạn trong lịch sử của Hoa Hạ thời xưa từ lúc dân tộc được thành lập đến lúc đất nước hưng thịnh.
Cảm giác chính mình trải qua quá trình văn minh của Hoa Hạ quả thật rất rúng động lòng người.
Từ khi hình ảnh 3D xuất hiện đến lúc cả nước thống nhất, khoảnh khắc Hoa Hạ mới được thành lập thì bỗng phát ra ánh sáng chói mắt.
Vù!
Cả trụ sở chính của Hội Trường Thành bắt đầu rung chuyển.
Ngay sau đó thành phố Hàm An hơi rung lắc, rồi Tây Bắc đến cả Hoa Hạ cũng rung chuyển theo.
Từ trên cao nhìn xuống, trên bản đồ Hoa Hạ, từng cây cỏ, từng ngọn núi, dòng sông bông tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Lúc này khắp các thành phố, người Hoa Hạ sinh sống ở khắp nơi cũng cảm nhận được sự bất thường, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trời.
Từng dải ánh sáng bảy sắc, những đám mây mang điềm lành bao phủ.
Bầu trời Hoa Hạ dần dần được phủ kín bởi một làn sóng năng lượng mạnh mẽ.
Vụt!
Một luồng ánh sáng màu trắng ngà nhẹ nhàng lướt qua mảnh đất Hoa Hạ.
Tất cả người dân Hoa Hạ bỗng cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trên người mình.
Những người có vài bệnh lặt vặt dường như thuyên giảm đi rất nhiều.
Nhất là những người có bệnh về tâm lý, trầm cảm đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Người cảm nhận được rõ ràng nhất là các võ sĩ.
Rất nhiều võ sĩ vốn còn bị mắc kẹt trong quá trình thăng cấp cảnh giới bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, ngưỡng cửa của bản thân biến mất không tung tích, vượt qua một nấc thang mới.
Dù không vượt qua ngưỡng cửa, tâm trạng cũng có tiến bộ lớn như con đường võ thuật được rộng mở, tương lai xán lạn.
Còn các võ sĩ hàng đầu ở trụ sở chính của Hội Trường Thành lại có sự thay đổi đáng kinh ngạc về cơ thể.
Rầm!
Theo làn sóng năng lượng đặc biệt của Hoa Hạ.
Bắc Minh - Phùng Mặc Hiên có cảm giác mình đã đột phá qua ngưỡng cửa lớn chín mươi triệu tia năng lượng.
Nam Tôn - Lương Nhất Diệu, Đông Tuyệt - Hoắc Chân đều tăng lên gần mười triệu tia năng lượng.
Còn các cao thủ cấp Long, cấp Minh thì cơ thể bỗng phát sáng.
Trong thoáng chốc tia chân khí bay tứ tung.
Sau khi chùm ánh sáng dần biến mất, trên gương mặt mỗi người đều hiện lên vẻ không thể tin được.
Thậm chí Phùng Linh Nguyệt còn mừng rỡ reo lên.
“Chủ nhân, tôi đã là cấp Long đỉnh cao hoàn hảo rồi, chỉ còn một bước nữa là bước vào cảnh giới cấp Thần”.
Một võ sĩ cấp Minh đỉnh cao đến từ Nắng Vàng bỗng đột phá khỏi rào cản của cấp Long, vượt qua hai cảnh giới nhỏ đạt đến cấp Long đỉnh cao.
Tất cả võ sĩ cấp Minh cũng đều được thăng lên ít nhất một bậc.
Tin tức của Hội Trường Thành hiện lên trên điện thoại của hội trưởng Hà Tiếu Hàn.
Vài giây sau, Hà Tiếu Hàn mới kinh ngạc thông báo.
“Trời phù hộ Hoa Hạ… trong Hội Trường Thành thế mà lại có thêm sáu võ sĩ cấp Minh mới”.
Trần Thái Nhật quan tâm hỏi.
“Tề Vũ thì sao?”
“Cô ấy đột phá thẳng lên cấp Minh đỉnh cao! Không phụ sự mong đợi của mọi người”.
Trần Thái Nhật thầm mừng rỡ, nhưng bên ngoài lại tỏ ra khó tin.
Không ngờ sau khi quy tụ mười Trấn Quốc Khí của Hoa Hạ lại thì có công hiệu lớn đến thế.
Đúng là toàn dân được buff một lần luôn!
Lúc này Trần Thái Nhật hoàn toàn tự tin có thể đánh bại được quái nhân địa tâm ở Đông Đảo, thậm chí là quái nhân địa tâm của Cao Tiên và Nắng Vàng.
Là người có thực lực mạnh nhất hiện nay.
Sự tăng lên về thực lực của Trần Thái Nhật rất đặc biệt.
Anh có cảm giác lượng chân khí của mình không có gì thay đổi.
Nhưng hình như thứ gì đó bó buộc bản thân anh lúc trước đã biến mất hoàn toàn.
Anh gần như có thể nhìn thấy một cảnh giới hoàn toàn mới đang vẫy chào mình.
Chỉ cần bỏ công ra tu luyện một thời gian nữa hoặc có cơ hội không chừng có thể đột phá được cảnh giới cấp Thần, đạt đến một thế giới hoàn toàn mới.
Giọng Trần Thái Nhật có vẻ rất tự tin và bình tĩnh.
“Các vị, mối hiểm họa quái nhân địa tâm sắp đến, lúc này tinh thần của Hoa Hạ chúng ta được nâng cao chính là cơ hội tốt nhất để giết kẻ địch ngoài kia. Mọi người đi cùng tôi đến đường biên giới!”
“Được!”
Tiếng hô đồng thanh vang lên.
…
Đường biên giới quốc gia trên biển của Hoa Hạ và Đông Đảo, Nắng Vàng.
Bên Hoa Hạ, các võ sĩ từ cấp Minh trở lên có tất cả hai mươi ba cao thủ cấp Minh, mười một võ sĩ cấp Long và tứ thần Hoa Hạ đang có trạng thái rất tốt.
Trần Thái Nhật dẫn đầu bước trên mặt nước để đến khu vực gần đường biên giới.
Ầm!
Mặt nước bên khu vực Đông Đảo bỗng bùng phát một làn sóng năng lượng cực lớn.
Một luồng ánh sáng màu tím đậm lập tức nổ tung trong sóng biển như sấm sét.
Trong vòng ánh sáng, bóng dáng Rắn Thần thoáng ẩn hiện toát ra làn sóng cấp Thần đáng sợ.
Hắn vừa phóng ra luồng sức mạnh tràn ngập khắp nơi.
Đây cũng là vì hắn không còn cách nào khác, đội hình bên Hoa Hạ quả thật khá khủng khiếp.
Rắn Thần rất khó hiểu.
“Tây Cực, người Hoa Hạ các anh trộm quốc bảo của Đông Đảo, giờ còn muốn qua đây dâng mạng à?”
Trần Thái Nhật lắc ngón tay.
“Rắn Thần, lần trước tôi đã nói rồi, tôi dẫn người đến giúp anh mà anh lại không tin”.
Rắn Thần Đông Đảo chấn động.
“Bớt làm ra vẻ đi, sau khi một đám các anh vượt biên qua đây cùng lắm là có thêm mấy cấp Long, không đủ cho tôi giết. Nếu các anh đã cố chấp xông đến thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Dứt lời, Rắn Thần lấy thứ gì đó ra.
Hắn lập tức rút thanh kiếm màu xanh ngọc ra khỏi vỏ.
Trần Thái Nhật không dừng bước vẫn chậm rãi bước qua đường biên giới.
Khoảnh khắc anh bước qua đường biên giới, chân khí trên người Rắn Thần bỗng chấn động.
“Anh! Sao có thể chứ? Chân khí của anh!”