Chương 11: Còn chiêu khác
Bây giờ Tần Phong đã không thể khống chế nổi dục vọng muốn báo thù nữa, lộ ra vẻ ác độc, hất tay trái.
“Lên đi! Bắt sống hắn! Sau đó hai người phụ nữ kia thì tuỳ bọn mày xử lý, làm xong việc thì chôn cùng luôn!”
Hai mươi tên lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm, cầm vũ khí tấn công cận chiến trong tay, từng bước áp sát vòng vây.
Hai tên tinh anh ngậm ống trong miệng rõ ràng là cao thủ thực sự, trong ánh mắt không có bất cứ vẻ coi thường nào, mỗi người rút ra một con dao găm từ trong túi, đứng ở trên cùng, chuẩn bị chiến đấu tay đôi.
Đám lính đánh thuê cầm theo súng tiểu liên cỡ nhỏ và nỏ tay tấn công đã tập trung hết tinh thần, chuẩn bị bắn ra.
Những người khác trong phòng tiệc đều đã nép hết vào góc tường, tránh việc bị thương.
Lần này phải công khai vây giết ba người.
Đúng vào lúc tất cả mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Trần Thái Nhật đang bị họng súng và mũi nỏ ngắm thẳng vào người.
Một loạt thanh âm không dễ nhận ra đột nhiên vang lên.
Trần Thái Nhật vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lắc lắc ly rượu.
Nhưng trong miệng anh lại phát ra một giai điệu kỳ lạ.
Một tiếng huýt sáo từ thấp đến cao, dần dần trở nên sắc bén.
Tề Vũ kéo Vân Vũ Phi lại, lúc đối phương vẫn chưa kịp phản ứng lại đã nhét luôn vào trong lỗ tai cô hai thứ gì đó.
Tiếng huýt sáo ngày càng vang vọng, ngày càng đinh tai nhức óc.
Sau ba giây, tay của hai tên lính đánh thuê ngậm ống đứng gần nhất đột nhiên run lẩy bẩy, môi thì cứng đờ lại.
Leng keng!
Một giây sau, tay của hai tên đứng gần nhất này đã run đến mức cầm không chắc, con dao găm và ống thổi hợp kim trong miệng rơi thẳng luôn xuống đất: “A!”
Cơ thể hai người này run rẩy như không thể tự khống chế, con ngươi đột nhiên xuất hiện tia máu, hai tay ôm lấy huyệt thái dương, nhìn dáng vẻ cứ như đang bị tra tấn!
Hai giây sau, đám lính đánh thuê cầm súng tiểu liên và nỏ tay xung quanh cũng bắt đầu run lên lẩy bẩy, ánh mắt vô thức nhắm lại, răng nghiến ken két, động tác bắt đầu vặn vẹo.
Ngay sau đó, bọn họ cứ như bị bệnh truyền nhiễm, hơn một trăm cao thủ mặc đồng phục vây quanh vòng ngoài cũng bắt đầu xuất hiện vẻ rối loạn, biểu cảm trên mặt ai cũng giống như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp lắm.
Điều khiến người khác kinh ngạc là đám khách mời đứng ở góc tường phía xa quan sát lại không có bất kỳ hiện tượng bất thường nào.
Tiếng huýt sáo của Trần Thái Nhật ngày càng trở nên rõ ràng.
“A! Tôi không chịu nổi nữa rồi!”
“Để tôi chết! Để tôi chết đi! Đừng thổi nữa mà!”
“Những thứ trước mắt sao lại xoay ngược hết cả rồi!”
“Đừng dùng dao cứa vào não tôi nữa!”
Vòng vây bao xung quanh Trần Thái Nhật của nhà họ Lôi và nhà họ Tần đã bắt đầu mất kiểm soát.
Đám lính đánh thuê chiến đấu và mấy cao thủ này, dù là cơ thể cường tráng hay gầy gò, không có một ai là ngoại lệ, toàn bộ đều giống như bị đày đoạ bởi một loại vũ khí tinh thần nào đó.
Rầm! Rầm!
Ngay sau đó, đám lính đánh thuê đứng gần Trần Thái Nhật nhất là những kẻ đầu tiên không chịu đựng nổi.
Hai tên lính đánh thuê ngậm ống đứng gần nhất đã quỳ luôn xuống đất, dập đầu lia lịa, máu tươi cứ thế không ngừng tuôn ra.
Mười tên lính đánh thuê còn lại, vũ khí trong tay đã quăng loạn ra bốn phương tám hướng từ lâu, tên nào cũng lăn bò dưới đất mà gào khóc và co giật.
Tố chất cơ thể của hơn một trăm tên cao thủ mặc đồng phục vây ở vòng ngoài cùng vẫn kém hơn đôi chút so với lính đánh thuê tinh nhuệ.
Khá hơn chút thì còn có thể quỳ trên mặt đất, mấy tên kém quá thì đã sùi bọt mép, choáng váng nằm thẳng cẳng dưới đất.
Từ lúc tiếng huýt sáo vang lên cho đến khi cả đám người mất đi năng lực chiến đấu giống như mắc phải bệnh truyền nhiễm, tới lúc toàn bộ đám người vây xung quanh đều ngã quỵ tổng cộng chỉ mất có tám giây.
Trời ơi…
Trần Thái Nhật ngừng huýt sáo.
Phòng tiệc đột nhiên trở nên im ắng, giống như không có bất kỳ sinh vật nào còn sống tồn tại ở đây.
Trên mặt đất, hai mươi tên lính đánh thuê đã lăn lộn với đủ tư thế khác nhau, vũ khí đạn dược lung tung hết cả.
Hơn một trăm cao thủ vây ở vòng ngoài, ngoài co giật ra thì đại đa số đã rơi vào mê sảng.
Quá kinh khủng!
Tần Phong và Lôi Hằng đứng trong góc tường phía xa cùng với khách mời, không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, mặt mũi méo xệch như ăn phải phân.
Thất bại thảm hại!
Ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn về phía Trần Thái Nhật đều giống như đang nhìn một con quái vật.
Đây là năng lực gì vậy?
Anh ta thật sự là con người hay sao?
Chỉ là một loại âm thanh thần bí khó đoán mà đã có sức công kích lớn đến như vậy rồi.
Hơn một trăm cao thủ cường tráng, mười mấy tên lính đánh thuê tinh nhuệ kinh nghiệm đầy mình, dù là đạn là dao hay là súng cũng chưa kịp dùng tới.
Chỉ vài giây đó thôi mà đã đánh gục được tất cả rồi!
Biểu cảm của Trần Thái Nhật cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chậm rãi uống hết rượu vang trong ly.
Anh đứng bật dậy rồi nhìn xung quanh một lượt.
Ngoại trừ Tề Vũ và Vân Vũ Phi ra, trong vòng bán kính mười mét, không ai có thể chặn được ánh nhìn của anh.
Anh bước từng bước một, chậm rãi bước về phía Lôi Hằng và Tần Phong.
Tốc độ bước đi rất chậm, mỗi một bước chân đặt lên mặt đất, cả phòng tiệc đều sẽ vang lên tiếng bước chân khẽ khàng mà có sức nặng.
Trần Thái Nhật ngày càng tiến lại gần, hai mắt của Lôi Hằng và Tần Phong cũng ngày càng mở ra to hơn.
Mỗi một tiếng bước chân đều giống như bùa chú đòi mạng, càng lúc càng gần.
Cuối cùng, khi Trần Thái Nhật đi đến nơi cách hai người kia khoảng chừng hai tới ba mét thì dừng lại, vẻ mặt anh lạnh tanh, ánh mắt mang theo một loại khí thế cao ngạo.
“Hai người có lẽ không biết rằng động đến tôi chính là việc ngu xuẩn nhất trên đời này… Nhưng được chết trong tay tôi thật ra cũng là một loại vinh hạnh”.
Lôi Hằng đã sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, ngay cả giọng nói cũng run bần bật theo.
“Không! Mày không thể ra tay với tao, quan hệ của tao với rất nhiều gia tộc hào môn ở An Thành đều vô cùng mật thiết, mày không thể đắc tội với quá nhiều người! Mày không thể không nể mặt mấy người bọn tao!”
Trần Thái Nhật nhướng mày, quét mắt nhìn sang đám khách khứa đang trốn ở trong góc tường.
“Có ai muốn ngăn lại sao?”
Không ai trả lời, cả căn phòng im ắng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Có lẽ một số gia tộc giàu có thật sự có quan hệ không tồi với nhà họ Lôi, nhưng mà thời khắc này cũng đồng loạt lựa chọn im lặng.
Hai nhà họ Lôi và Tần cho phục kích hơn một trăm người, đủ loại vũ khí, nỏ tay, súng tiểu liên cũng dùng cả rồi, hôm nay rõ ràng phải là ngày chết của Trần Thái Nhật.
Mối thù một mất một còn này đã hình thành rồi thì chỉ có một bên được tồn tại lại sau cùng mà thôi.
Cái gì gọi là tạo nghiệp thì bị nghiệp quật.
Nhà họ Lôi và nhà họ Tần không từ thủ đoạn, nghĩ trăm phương ngàn kế để đoạt lấy tính mạng người khác.
Hôm nay mới là lần đầu Vân Vũ Phi gặp Trần Thái Nhật, bởi vì đi cùng với anh mà bọn chúng cũng không chịu bỏ qua.
Thủ đoạn độc ác như vậy, nếu như Trần Thái Nhật không phản đòn lại thì mới là lạ.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc là một mình Trần Thái Nhật đánh gục hơn trăm tên lính đánh thuê mà ngay cả tay cũng không cần giơ lên.
Kiểu phản đòn chèn ép này còn gì để mà nói nữa đâu.
Trần Thái Nhật danh chính ngôn thuận phục thù công khai.
Vừa nhìn thấy toàn bộ đám nhà giàu tham gia bữa tiệc xung quanh đều nhắm mắt làm ngơ, Lôi Hằng hoàn toàn hoảng hốt.
Lúc này, mặt Tần Phong cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, vậy mà vẫn có thể giữ lại vẻ bình tĩnh.
Bộ mặt hung ác ban đầu đột nhiên trở nên sâu xa khó lường.
“Tên họ Trần kia, mày thật sự cho rằng mình thắng rồi sao?”
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, ngay cả Lôi Hằng cũng nhìn Tần Phong với vẻ nghi hoặc, rõ ràng hoàn toàn không hiểu tại sao đến bước đường cùng rồi mà ông ta vẫn dám nói mấy lời uy hiếp như thế.
Trần Thái Nhật không buồn chớp mắt, bộ dạng thong thả, nhàn nhã.
“Có lời gì trăn trối thì nói luôn đi”.
Tần Phong đột nhiên cười phá lên như kẻ tâm thần.
“Ha ha ha! Trần Thái Nhật, một thằng như mày thì có tài cán gì cơ chứ! Mày bảo vệ được hết người nhà họ Thẩm sao? Bây giờ e là bọn chúng đều đã chết không có chỗ chôn thân rồi!”
Trần Thái Nhật chợt sửng sốt, sắc mặt dường như cũng thay đổi trong nháy mắt, ngay cả tư thế và khí thế vốn không có gì tác động được cũng xuất hiện đôi chút sơ hở.
Đúng lúc này, biến cố chợt xảy ra!
Choang!
Ô cửa sổ lớn bên cạnh đột nhiên vỡ nát, vô số mảnh kính vỡ bay khắp bốn hướng, khói bụi mịt mờ.
Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một trận gió quét qua.
Một bóng người màu đen mạnh mẽ như loài báo bay từ bên ngoài cửa sổ vào, tốc độ cực nhanh!
Bóng đen không có bất kỳ động tác dư thừa nào, từ giữa không trung rút ra một khẩu súng lục có gắn giảm thanh, ngắm chuẩn vào ấn đường của Trần Thái Nhật với tốc độ như điện giật.
Pằng pằng pằng!
Ba phát súng liên tiếp được bắn ra.