Mục lục
Chiến thần ngày trở lại – Trần Thái Nhật (Truyện full tác giả: Mộc Khả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254: Cao thủ đỉnh cao

Hiện trường bỗng xảy ra thay đổi.

Trong khoảnh khắc người thần bí kia nhẹ nhàng đáp xuống quảng trường nhà họ Phùng, liền bị hỏa khí vô danh đánh chết.

Trần Thái Nhật đã không còn nghe thấy tiếng tim đập của hắn nữa.

Kẻ ra tay có ánh mắt và độ chính xác kinh người, đâm vỡ trái tim của mục tiêu.

Vấn đề là chẳng phải thám tử thần bí này chạy đến nhà họ Phùng để lánh nạn sao?

Trần Thái Nhật theo dõi còn chưa ra tay, sao hắn lại chết được chứ?

Theo ánh lửa tấn công, Trần Thái Nhật phán đoán một cách chính xác, người âm thầm đánh lén ở trong nhà của nhà họ Phùng.

Với tình hình hiện giờ thì lượng tin tức hơi lớn.

Nếu người thần bí này là người của nhà họ Phùng, thì tại sao lại giết hắn khi hắn trở về lánh nạn?

Nếu hắn không phải là thuộc hạ của nhà họ Phùng, thì tại sao hắn lại liều mạng chạy về phía nhà họ Phùng trong lúc bị thương nặng chứ?

Vết thương do Trần Thái Nhật gây ra bằng đũa không phải là vết thương ngoài da bình thường, nỗi đau đớn sẽ ngày càng gia tăng khi di chuyển thân thể.

Trong tình hình này, con người sẽ có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, chắc chắn sẽ chạy đến nơi mình nghĩ là an toàn nhất.

Đến được nhà họ Phùng rồi, nhưng người thì đã chết.

Genko đứng bên cạnh, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

“Chủ nhân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tai Trần Thái Nhật bỗng động đậy, giọng nói bình tĩnh.

“Mặc kệ tên này chết thế nào đi, chúng ta bị lộ rồi”.

Đúng lúc này, từ cổng chính nhà họ Phùng đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn.

Một luồng ánh sáng trắng vọt lên trời, chiếu rọi màn đêm tối đen sáng như ban ngày.

Két!

Cánh cổng dày nặng cao đến năm mét bỗng mở ra.

Từng tốp người áo đen ùa ra, tay cầm cung nỏ, khuôn mặt ai nấy sắc bén, chắc chắn không phải là bảo vệ bình thường.

Dưới pháo sáng, hai ba chiếc đèn pha bỗng từ trên tường nhà họ Phùng bật ra phía ngoài, lập tức tập trung chùm ánh sáng, chĩa về phía Trần Thái Nhật đang ẩn náu.

Ánh sáng trắng lóa mắt mấy chục nghìn oát khiến tất cả đều bại lộ.

Trần Thái Nhật nheo mắt lại, không có ý định trốn nữa, anh ôm lấy Genko, nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.

Vững vàng đáp đất, chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang bước tới quảng trường.

Bóng dáng Trần Thái Nhật vừa xuất hiện, bảy mươi, tám mươi cung thủ trong quảng trường đá xanh liền chĩa thẳng cung tiễn lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo vào đó.

Dường như vạn mũi tên có thể cùng lúc bắn ra bất cứ lúc nào.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên nghiêm trọng và căng thẳng, bàn tay nhỏ nhắn của Genko vịn chặt lấy con dao găm dài ở hông, chuẩn bị phản kích bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Trần Thái Nhật bình thản, hoàn toàn chẳng thèm để tâm, thong dong bước tới quảng trường, ngồi xổm xuống bên cạnh người thần bí đã bị đánh chết, kiểm tra thi thể.

Đúng lúc này, đám cung thủ bỗng dạt ra như làn sóng bằng người.

Một người đàn ông trẻ tuổi cao một mét chín, thân hình cường tráng, mày kiếm mắt sao, mặc một bộ quần áo bình thường kiểu Hoa Hạ, giống như tướng lĩnh thời cổ đại, hùng hổ bước tới.

“Cậu chủ”.

“Cậu chủ”.

Hắn đi tới, tất cả các cung thủ nhà họ Phùng đều đứng nghiêm chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng hô.

Làm rõ thân phận của người đến.

Phùng Tinh Kiếm.

Ngôi sao sáng bắt mắt nhất trong nhà giàu hoàng kim của cả Yến Kinh.

Cao thủ tuyệt đỉnh hạng chín đỉnh cao trong bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu!

Năm nay mới chỉ ba mươi tư tuổi, đang là lúc thời kỳ đỉnh cao nở rộ nhất của đời người.

Xuất thân từ nhà họ Phùng là nhà giàu hoàng kim hàng đầu Hoa Hạ, lại còn là con trưởng.

Thân thế, võ công, địa vị, quyền lực, cái gì cũng là đứng đầu Hoa Hạ.

Người như vậy như sống trong giấc mơ, khiến người ta ngưỡng vọng.

Kiểm tra xong, Trần Thái Nhật chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản.

Phùng Tinh Kiếm xuyên qua đám người, đứng ở vị trí cách Trần Thái Nhật khoảng sáu bảy mét, ánh mắt nhìn về phía thi thể dưới đất.

“Người chết là người giúp việc nội viện của nhà họ Phùng tôi, Hà Phàm”.

Trần Thái Nhật không đáp lời, chờ hắn nói tiếp.

Khuôn mặt Phùng Tinh Kiếm tỏ vẻ kiêu ngạo, ánh mắt hơi lạnh lùng.

"Cậu giấu mình ở ngoài trang viên nhà họ Phùng, lại giết người giúp việc của nhà họ Phùng tôi, lẽ nào không có lời giải thích nào sao?"

Trần Thái Nhật nhíu mày.

Được đấy.

Bản thân bị lộ, tên xui xẻo này lại chết ngay bên cạnh.

Đúng là bùn vàng đổ vào trong quần, không là phân cũng thành phân.

"Tên xui xẻo này là bị người khác đánh chết, không liên quan gì đến tôi, tin hay không thì tùy anh".

Câu nói này của Trần Thái Nhật lập tức khiến tất cả mọi người trong đội cung thủ của nhà họ Phùng tức giận.



Tiếng dây cung nỏ kéo căng vang lên, tay của các cung thủ đều đã móc vào rìa lẫy cò.

Trong mắt Phùng Tinh Kiếm lóe lên tia sáng, nhìn Trần Thái Nhật.

"Hành hung ở cổng nhà họ Phùng tôi mà vẫn ung dung không chút sợ hãi, không phải tài giỏi hơn người thì cũng là đầu óc có vấn đề, báo danh đi".

"Trần Thái Nhật".

Phùng Tinh Kiếm khẽ biến sắc.

"Cậu chính là kẻ ngoại lai đã lớn tiếng rêu rao sẽ vượt nhà họ Phùng, Lăng, Từ, Tiêu, trở thành người đứng đầu Yến Kinh trong vòng ba tháng sao?"

Trần Thái Nhật nhún vai.

"Tôi chỉ lập một mục tiêu nhỏ thôi mà, sao vậy? Phạm pháp à?"

Khuôn mặt Phùng Tinh Kiếm trở nên lạnh lẽo.

"Tên sát nhân ăn nói ngông cuồng, hôm nay tôi sẽ bắt sống cậu trước, chờ tìm được bằng chứng thép cậu giết người, xem lúc đền mạng cậu còn có thể ngang ngược như lúc này hay không".

Trần Thái Nhật khẽ nhíu mày.

Tuy thái độ của Phùng Tinh Kiếm kiêu ngạo, khí thế vênh váo, nhưng... hình như không phải là loại người âm hiểm xảo trá.

Ánh mắt anh không khỏi lướt qua đám người.

Không phát hiện thấy người mà anh muốn tìm nhất.

Hồ Cửu Phong.

Trần Thái Nhật đã in bức ảnh của hắn vào trong đầu, tuyệt đối không thể quên được.

Phùng Tinh Kiếm vung tay lên.

"Tránh hết ra, tôi muốn đích thân ra tay!"

Các cung thủ lập tức lùi lại, chừa ra một bãi đất rộng khoảng mười mấy mét.

Trần Thái Nhật vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Genko.

Người đẹp Đông Đảo ngoan ngoãn lùi lại, đến vị trí an toàn.

Xung quanh bỗng có gió mạnh ngưng tụ, ngập tràn sát khí.

Đôi mắt Phùng Tinh Kiếm nhìn thẳng vào Trần Thái Nhật ở trước mặt, hai tay ấn vào khoảng không, sau đó đột ngột nhấc lên.

Vù!

Khí thế cả người hắn như sóng lớn xô vào bờ, bỗng dâng lên.

Quần áo bay phần phật, tóc Phùng Tinh Kiếm dựng đứng lên như kim, dường như có một luồng ánh sáng trắng rọi từ trên trời xuống, phủ lên cơ thể cao to của hắn.

Trần Thái Nhật nhướng mày, mỉm cười.

"Nạp khí tưới máu? Bảng xếp hạng chiến lực cũng có lý, đỉnh cao hạng chín như anh quả thực là không có nước".

Khuôn mặt Phùng Tinh Kiếm dường như ngầm có ánh sáng xuyên thấu qua da, dần có cảm giác như kim loại.

Tinh khí thần của cậu ấm gia tộc hàng đầu Hoa Hạ dần lên đến đỉnh cao.

Người trong nghề nhìn là ra.

Trần Thái Nhật biết, nếu để Phùng Tinh Kiếm vận chuyển chân khí thêm ba phút nữa, thì sợ là da hắn còn cứng rắn hơn cả kim cương.

Nhưng... chẳng sao cả.

"Hành hung ở cổng nhà họ Phùng tôi mà vẫn ung dung không chút sợ hãi, không phải tài giỏi hơn người thì cũng là đầu óc có vấn đề, báo danh đi".

"Trần Thái Nhật".

Phùng Tinh Kiếm khẽ biến sắc.

"Cậu chính là kẻ ngoại lai đã lớn tiếng rêu rao sẽ vượt nhà họ Phùng, Lăng, Từ, Tiêu, trở thành người đứng đầu Yến Kinh trong vòng ba tháng sao?"

Trần Thái Nhật nhún vai.

"Tôi chỉ lập một mục tiêu nhỏ thôi mà, sao vậy? Phạm pháp à?"

Khuôn mặt Phùng Tinh Kiếm trở nên lạnh lẽo.

"Tên sát nhân ăn nói ngông cuồng, hôm nay tôi sẽ bắt sống cậu trước, chờ tìm được bằng chứng thép cậu giết người, xem lúc đền mạng cậu còn có thể ngang ngược như lúc này hay không".

Trần Thái Nhật khẽ nhíu mày.

Tuy thái độ của Phùng Tinh Kiếm kiêu ngạo, khí thế vênh váo, nhưng... hình như không phải là loại người âm hiểm xảo trá.

Ánh mắt anh không khỏi lướt qua đám người.

Không phát hiện thấy người mà anh muốn tìm nhất.

Hồ Cửu Phong.

Trần Thái Nhật đã in bức ảnh của hắn vào trong đầu, tuyệt đối không thể quên được.

Phùng Tinh Kiếm vung tay lên.

"Tránh hết ra, tôi muốn đích thân ra tay!"

Các cung thủ lập tức lùi lại, chừa ra một bãi đất rộng khoảng mười mấy mét.

Trần Thái Nhật vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Genko.

Người đẹp Đông Đảo ngoan ngoãn lùi lại, đến vị trí an toàn.

Xung quanh bỗng có gió mạnh ngưng tụ, ngập tràn sát khí.

Đôi mắt Phùng Tinh Kiếm nhìn thẳng vào Trần Thái Nhật ở trước mặt, hai tay ấn vào khoảng không, sau đó đột ngột nhấc lên.

Vù!

Khí thế cả người hắn như sóng lớn xô vào bờ, bỗng dâng lên.

Quần áo bay phần phật, tóc Phùng Tinh Kiếm dựng đứng lên như kim, dường như có một luồng ánh sáng trắng rọi từ trên trời xuống, phủ lên cơ thể cao to của hắn.

Trần Thái Nhật nhướng mày, mỉm cười.

"Nạp khí tưới máu? Bảng xếp hạng chiến lực cũng có lý, đỉnh cao hạng chín như anh quả thực là không có nước".

Khuôn mặt Phùng Tinh Kiếm dường như ngầm có ánh sáng xuyên thấu qua da, dần có cảm giác như kim loại.

Tinh khí thần của cậu ấm gia tộc hàng đầu Hoa Hạ dần lên đến đỉnh cao.

Người trong nghề nhìn là ra.

Trần Thái Nhật biết, nếu để Phùng Tinh Kiếm vận chuyển chân khí thêm ba phút nữa, thì sợ là da hắn còn cứng rắn hơn cả kim cương.

Nhưng... chẳng sao cả.

Trần Thái Nhật cứ lặng lẽ đứng nhìn, còn không có vẻ gì là giơ tay lên phòng ngự, cả người không tỏa ra bất cứ khí thế gì, nhìn chẳng khác gì một người qua đường.

Phùng Tinh Kiếm ở đối diện đã vận chuyển chân khí đến cực điểm, làn da đã đạt đến cảm giác gần với bạch ngọc đỉnh cấp, nhìn thấy thái độ của Trần Thái Nhật thì gầm lên một tiếng.

"Đồ ngông cuồng không biết sống chết, nếu cậu có thể đỡ được một chiêu của tôi, tôi sẽ nhường cho cậu danh hiệu cậu chủ đứng đầu Yến Kinh!"

Trần Thái Nhật suýt nữa thì phì cười.

"Không cần khách sáo thế đâu, nếu anh cảm thấy danh tiếng của anh đáng giá, tùy tiện trả mấy tỷ là..."

Anh còn chưa dứt lời, bóng dáng của Phùng Tinh Kiếm đột nhiên biến mất ở xa xa.

Gần như trong chớp mắt, một nắm đấm với khí thế như thiên thạch xé rách khoảng không, mang theo gió lốc đủ để hủy diệt, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Trần Thái Nhật.

Bốp!

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK