Chương 177: Ông chủ phát phúc lợi
Vừa nghe thấy câu này, Genko và Phùng Linh Nguyệt đều sững sờ.
Đúng, Tề Vũ là một người ham ăn, đều này có ai là không biết đâu.
Nhưng cũng không đến nỗi có được phần thưởng là một tấm thẻ cơm đã vui tới phát điên như vậy chứ?
Phùng Linh Nguyệt nhìn dấu hôn nhàn nhạt mà Tề Vũ lưu lại trên má Trần Thái Nhật, vẻ ghen tuông như muốn bùng nổ, bĩu cái môi nhỏ, trông đáng thương vô cùng.
Genko cười hỏi:
“Tấm thẻ ăn này có gì đặc biệt sao?”
Trần Thái Nhật vuốt cằm.
“Tấm thẻ cơm này của tôi được hưởng phúc lợi mỗi tháng đến dùng bữa ở nhà hàng bí mật của trụ sở chính của tổ chức một lần”.
“Những món ăn ở đó rất ngon sao?”
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Hương vị chỉ là thứ yếu mà thôi, nói một cách đơn giản là nếu người bình thường mỗi ngày đều ăn một bữa cơm ở đây liên tục trong vòng hai năm thì có thể trở thành cao thủ hạng chín luôn”.
“Cái gì?”
Genko và Phùng Linh Nguyệt đều đồng loạt ồ lên.
Chỉ ăn thôi mà cũng có thể trở thành tông sư hạng chín!
Vậy thì món ăn ở trong nhà hàng ở đẳng cấp nào đây chứ?
Không lẽ là thịt rồng cổ đại, cá voi thần dưới biển sâu hay những thứ thần kỳ bên ngoài vũ trụ?
Hai người không ngừng suy đoán, càng nghĩ càng hoảng sợ.
Loại hình nhà hàng này nếu được mở rộng ra thì toàn Hoa Hạ không phải sẽ trở thành thiên đường của tông sư hay sao!
Tông sư của các nước khác đều dựa vào đánh đấm!
Tông sư của Hoa Hạ lại dựa vào ăn!
Cảnh tượng này cũng quá ảo diệu rồi nhỉ!
Nhưng hai người họ cũng hiểu rằng, đây chỉ là một loại tưởng tượng cho vui mà thôi.
Có thể sở hữu những nguyên liệu quý giá như vậy, nhất định lượng thức ăn nấu ra cũng ít đến mức đáng thương.
Chả trách đẳng cấp cao như Trần Thái Nhật mà một tháng cũng chỉ có thể đến một lần.
Nhà hàng quý giá như kho báu của nội bộ, Tề Vũ vừa hay cũng là người của hội Trường Thành.
Đối với một người đẹp thích ăn uống thì món quà này quả đúng là vô cùng phù hợp.
Nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tề Vũ, hai người còn lại cũng bắt đầu kỳ vọng vào phần quà trong tay mình.
Phùng Linh Nguyệt không chịu thua kém mà mở ra trước.
Bên trong có một quyển sách.
Lớp bìa bên ngoài thoạt nhìn hơi cũ kỹ, không có điểm gì thu hút người khác.
Phùng Linh Nguyệt nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt hoài nghi.
“Chủ nhân, quyển sách này là?”
Trần Thái Nhật chớp mắt, bình thản nói:
“Ngọc Cốt Kim Tuý Quyết, công pháp cấp Thần”.
Hả?
Phùng Linh Nguyệt cảm thấy trời đất như quay cuồng, muốn ngất xỉu luôn tại chỗ, may mà có Genko đứng bên cạnh đỡ lại mới không quá xấu hổ.
Genko cũng rất ngạc nhiên, sự đả kích cũng không kém Phùng Linh Nguyệt bao nhiêu.
Công pháp cấp Thần.
Quyển sách này chính là công pháp cấp Thấp mà tất cả tông sư hạng chín đều tranh giành nhau trong truyền thuyết.
Phùng Linh Nguyệt mất vài phút mới khống chế được không cho bản thân ngã xuống, vì căng thẳng nên trán đã đầm đìa mồ hôi, tay vừa cầm quyển sách vừa run rẩy.
“Chủ… chủ nhân, món đồ quý giá như vậy, tôi… tôi không nhận được đâu”.
Trần Thái Nhật xua tay, ánh mắt đầy tín nhiệm và tán dương.
“Tôi đã từng nói rồi, có công pháp cấp Thần và có thể tu luyện đến cảnh giới cấp Thần là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, điều này cần có một trái tim đơn thuần, không ngại khó khăn và luôn hướng về võ thuật”.
Ngừng một lát, ánh mắt anh nhìn vào cặp mắt đang mở to của Phùng Linh Nguyệt.
“Tôi cảm thấy cô rất có triển vọng tu luyện lên được cấp Thần, mặc dù quá trình đó có thể khó khăn muôn trùng”.
Phùng Linh Nguyệt nghe Trần Thái Nhật nói vậy thì trầm mặc một giây.
Gương mặt thanh tú đột nhiên nở nụ cười xán lạn, khoé mắt ngân ngấn nước, sự kích động không thể che giấu cứ thế dâng lên trong lòng.
“Cảm ơn… sự tín nhiệm của chủ nhân, tôi nhất định sẽ không lãng phí cuốn công pháp này”.
Lúc này, Phùng Linh Nguyệt cũng để lộ ra phương diện khác của mình, đó chính là dáng vẻ của một cô gái bé nhỏ.
Cô ấy là thuộc hạ của Trần Thái Nhật, tự công nhận rằng võ công mình kém cỏi nên vẫn luôn luyện tập vô cùng chăm chỉ, cũng bởi vì tôn kính võ công của Trần Thái Nhật nên mới đi theo anh.
Đương nhiên, sau này sự sùng bái của cô ấy đã trở thành một loại cảm xúc khác, đây lại là chuyện khác rồi.
Phùng Linh Nguyệt ít nói, cũng không giỏi biểu đạt cảm xúc của bản thân, cô ấy hít sâu vài lần mới lấy được can đảm, sắc mặt đỏ bừng tiến lên trước ôm lấy Trần Thái Nhật.
Cơ thể mềm mại không kìm được mà run lên, Trần Thái Nhật ôm lấy vai của Phùng Linh Nguyệt, vỗ vài cái tỏ vẻ cổ vũ.
Genko đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, nhịn không được phải ho lên một tiếng.
“Đã năm phút rồi đấy, Tiểu Nguyệt…”
“A?”
Phùng Linh Nguyệt vội vàng rời khỏi vòng tay của Trần Thái Nhật, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, còn có một loại… cảm giác hạnh phúc.
Hoang mang chạy đi.
Trần Thái Nhật cạn lời.
Cô nhóc này, dù gì cũng phải nói tiếng tạm biệt chứ!
Thế là chỉ còn lại hai người Genko và Trần Thái Nhật.
Genko cẩn thận đặt món đồ lên chiếc bàn bên cạnh, không mở ra luôn mà tiến lên trước ôm lấy Trần Thái Nhật.
“Tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần chủ nhân không bảo tôi rời đi là tôi đã thấy rất hạnh phúc rồi”.
Trong lòng Trần Thái Nhật chợt cảm động.
Bây giờ Genko đã một lòng đi theo mình rồi.
“Tôi cũng không nỡ để cô đi, bên trong lớp vải đỏ là món điểm tâm ngon nhất tôi nhờ người mang từ Đông Đảo về, chắc cũng lâu rồi cô không được ăn”.
Genko nghe vậy thì dứt khoát ngẩng đầu lên, cười tươi như hoa.
“Thật sao?”
Cô ấy vội vàng mở gói vải đỏ đó ra.
Quả nhiên!
Bên trong đều là đặc sản Đông Đảo, đủ các loại điểm tâm địa phương nổi tiếng.
Bánh khoai lang, bánh nếp ngải cứu, bánh mật, bánh mochi, bánh rán, chè dương canh cao cấp, bánh nếp vừng, còn có một hộp lớn sushi thoạt nhìn trông rất đắt tiền.
Trần Thái Nhật nhất thời cũng hơi xúc động, ôm lấy Genko từ phía sau lưng.
“Tôi hy vọng cô ở cạnh tôi cũng có cảm giác như đang ở nhà, không cần quá gò bó”.
Genko cắn môi, mỉm cười đầy ngọt ngào rồi nắm lấy tay Trần Thái Nhật.
“Chủ nhân, nếu như anh có thể để tôi được một lần làm nghĩa vụ của nữ giúp việc thì mới là tốt nhất”.
“Nghĩa vụ gì cơ?”
“Đó chính là… nghĩa vụ hiến dâng bản thân ý”.
Trần Thái Nhật nghe vậy thì nhanh chóng khống chế cảm xúc của mình, không để cho bản thân đứng núi này trông núi nọ.
Anh khẽ hôn lên mái tóc của Genko.
“Đi thôi, đến nhà hàng ăn cơm”.
Genko xoay người lại, tinh nghịch lè lưỡi ra, nở một nụ cười trêu đùa.
“Chủ nhân nhất định phải nhớ thực hiện đó”.
Nói xong, cô ấy như một con nai nhỏ khẽ khàng rời đi.
Trần Thái Nhật thở dài một hơi.
Đúng là một tiểu yêu tinh, nghĩa vụ hiến dâng bản thân đó, lần trước đã khiến cho bản thân anh vô cùng thảm hại rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Reng reng reng.
Trần Thái Nhật nhìn dãy số, là Vân Vũ Phi, anh lập tức bắt máy.
“Alo, Vũ Phi, sao tự dưng lại nhớ gọi điện cho anh thế?”
Giọng nói trong veo như chim vàng oanh ở đầu dây bên kia mang theo đôi chút trêu đùa và ai oán.
“Nếu như em không nhớ ra gọi điện cho anh, chắc anh cũng sẽ không chịu chủ động gọi điện cho em nhỉ, ban nãy nhất định đang nói lời ong bướm với cô gái nào đấy mà quên em rồi”.
Trần Thái Nhật cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh.
Có phải cô ấy lắp camera giám sát trên đỉnh đầu mình không?
Phụ nữ đúng thật là quá đáng sợ!
Nhất thời anh không biết nên trả lời ra sao.
Vân Vũ Phi ở đầu dây bên kia đột nhiên nói bằng giọng điệu hơi căng thẳng.
“Anh Thái Nhật, có chuyện này, ngày mùng hai anh…có thể đến nhà em ăn bữa cơm không? Bố mẹ em muốn gặp anh”.