Chương 170: Thế nào được gọi là khách quý
Trần Thái Nhật ôm vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Tiêu Mai, hai người nói nói cười cười đi ra khỏi tòa nhà công ty bảo vệ.
Khi họ đến đối diện đường, nhìn thấy Lý Huy ngồi trong taxi với khuôn mặt đờ đẫn.
Trần Thái Nhật đi đến phía trước, đối phương vẫn nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
“Anh Lý, anh sao thế?”
“Hả? À! Không sao, hai người ra ngoài là tốt rồi, bên trong không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Thái Nhật và Tiêu Mai ngồi phía sau xe.
“Không có gì, chỉ có hai ba trăm người thôi”.
Tài xế Lý Huy nhất thời cạn lời, cảm thấy phía sau ót lạnh ngắt, xoay đầu lại nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt dò xét.
“Cậu này, mấy trăm tên côn đồ kia sao toàn bộ đều bị thương nặng vậy?”
Trần Thái Nhật bất lực xòe hai tay.
“Bọn họ tên nào cũng hung ác, vừa vào đã muốn chém tôi, tôi chỉ đành lần lượt dạy dỗ bọn họ, suy cho cùng nếu hai ngày tới tôi gây chuyện với nhà họ Phó, nếu đối phương có nhiều người ủng hộ thì tôi cũng đau đầu”.
Hai mắt Lý Huy đờ đẫn, không khỏi nuốt nước bọt.
“Cậu này... rốt cuộc, hai người đến thành phố Phù Dung làm gì thế?”
Trần Thái Nhật mỉm cười, chỉ vào người đẹp đang nhìn mình với vẻ mặt đầy dịu dàng bên cạnh.
“Tôi giới thiệu chút, người này chính là nữ vương đứng đầu mới của tỉnh Nam Hồ, cô Tiêu Mai, chị ấy từng ngồi xe của anh, sau này kinh doanh của anh dễ làm ăn rồi”.
Lý Huy sững sờ.
Người đứng đầu tỉnh Nam Hồ chẳng phải là Phó Vân Đào sao?
Bỗng nhiên trong đầu anh ta lóe lên một tia chớp.
Vãi! Ý của hai người này là muốn san bằng nhà họ Phó ở tỉnh Nam Hồ à?
Khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên Lý Huy cảm thấy hình như mình đã lên một chiếc tàu của hải tặc, nhưng bây giờ hai người Trần Thái Nhật ngồi trên xe mình, bên đường đều có không ít người nhìn thấy.
Ngay cả cơ hội xuống tàu cũng không có nữa.
Hít thở sâu mấy lần, Lý Huy cam chịu số phận.
Cùng lắm thì hôm nay hết đường chạy thôi.
Anh ta bất lực lắc đầu.
“Cậu này, tiếp theo hai người muốn đi đâu?”
Trong ánh mắt Tiêu Mai toát ra luồng ánh sáng kiên định.
“Đến ngân hàng trước, tôi lấy chút đồ, sau đó chúng tôi đi thẳng đến biệt thự nhà họ Phó”.
...
Ngân hàng thương mại số một thành phố Phù Dung.
Trong phòng tiếp khách VIP.
Trần Thái Nhật và Tiêu Mai ngồi trên ghế sofa da sang trọng, thưởng thức hồng trà được ngân hàng tiếp đãi.
Tiêu Mai đã có thể bắt đầu cuộc sống rất bình thường, đọc sách, thêu thùa may vá, bây giờ giống như Trần Thái Nhật, tạo thành thói quen thích uống trà.
Nhịp động tác của hai người đồng nhất kỳ lạ, vô cùng ăn ý, giống như một đôi vợ chồng lâu năm tâm đầu ý hợp.
Quản lý sảnh đứng ở phòng VIP phụ trách tiếp đãi, là một cô gái hai lăm hai sáu tuổi, tên là Hứa Giai, xinh đẹp thanh tú, nhìn hai người uống trà, mặt lộ vẻ tò mò.
Sau khi Tiêu Mai vào đại sảnh của ngân hàng, Hứa Giai lên tiếp đón đầu tiên, hỏi thăm hai người có việc gì.
Kết quả Tiêu Mai chỉ nói, muốn tìm chủ tịch của ngân hàng này lấy vài món đồ, hai người liền được đưa vào phòng VIP.
Dẫu sao Hứa Giai vẫn còn trẻ, cuối cùng quá tò mò nên không nhịn được liền hỏi.
“Cô Tiêu, phải mười lăm phút nữa chủ tịch ngân hàng chúng tôi mới có thể đến đây, thứ cô để trong két an toàn của ngân hàng này, nếu quả thật có mật mã thì tôi cũng có thể thay mặt lấy ra cho cô”.
Tiêu Mai nở nụ cười mang khí chất dịu dàng, nói tiếng cảm ơn.
“Tiểu Hứa, trước đây lúc để đồ, người nhà tôi từng nói, quyền hạn để mở két bảo hiểm là chủ tịch ngân hàng ở bên cạnh, có điều nếu cô đã bằng lòng giúp đỡ thì lấy chứng minh thư của tôi đi thử xem”.
Hứa Giai vội gật đầu, nhận lấy chứng minh thư mà Tiêu Mai đưa qua.
Bên cạnh phòng khách quý có một bàn điều khiển kết nối kho bảo hiểm từ xa, Hứa Giai nối máy với điện thoại nội bộ trong ngân hàng.
Tút tút.
Điện thoại vang lên, trên màn hình của bàn điều khiển lộ ra một avatar của nhân viên làm việc.
Cuộc gọi video đề phòng giả mạo lấy đồ, quy định của ngân hàng vẫn rất kỹ càng.
Trong tay Hứa Giai cầm chứng minh thư của Tiêu Mai.
“Xin chào, tôi là quản lý đại sảnh của ngân hàng chi nhánh, chỗ tôi có một vị khách muốn lấy đồ ở két an toàn, phiền anh kiểm tra quyền hạn”.
“Được, để chứng minh thư lên chỗ nhận diện”.
Hứa Giai làm một loạt thao tác.
Đối diện video, nhân viên làm việc nam mặt không cảm xúc kia nhìn chăm chăm vào bàn điều khiển máy tính của mình, đợi mấy phút.
Đột nhiên chân mày anh ta nhíu chặt, trong đôi mắt đầy vẻ khó tin, hỏi vẻ thăm dò.
“Vị khách này là Tiêu Mai đúng không? Còn địa điểm cất giữ đồ vật là chi nhánh số một của ngân hàng thương nghiệp số một thành phố Phù Dung, không sai chứ?”
Trong lòng Hứa Giai không biết tại sao, cứ cảm thấy hơi căng thẳng.
“Đúng, không sai, vị khách này đúng là ở đây”.
“Thao tác vân tay của cô không đủ quyền hạn, không thể lấy thay”.
“Cái gì?”, Hứa Giai đứng sững sờ tại chỗ mấy giây.
“Nhưng tôi đã là quản lý đại sảnh quyền hạn cao nhất trong ngân hàng chi nhánh rồi, tất cả két an toàn trước đây tôi đều có quyền mở”.
Nhân viên giữ kho bên kia video lắc đầu kiên định.
“Thông tin bên tôi hiển thị vô cùng rõ, két an toàn của cô này, đã áp dụng quyền hạn lấy cấp bậc cao nhất, cấp bậc quản lý cũng không đủ tư cách”.
Hứa Giai ngơ ngác, không nhịn được mà quay đầu, hơi liếc nhìn Tiêu Mai đang uống trà.
Mang theo sự ngạc nhiên và nghi ngờ vô hạn, tiếp tục kết nối với video đối diện.
“Vậy phải làm sao mới có thể lấy đồ?”
Người đối diện cũng rất kiên nhẫn.
“Két an toàn của cô ấy, buộc phải có bản thân chủ tịch ngân hàng dùng chìa khóa mật mã, đồng thời đích thân cùng nhân viên đến kho bảo hiểm quét mặt, mới có thể hoàn thành việc mở két”.
Toàn thân Hứa Giai chấn động, trong đầu dấy lên sóng to gió lớn.
Ngân hàng thương nghiệp số một thành phố Phù Dung, đã là ngân hàng địa phương lớn nhất toàn tỉnh Nam Hồ.
Quan chức lớn, nhà giàu có, nhân vật nổi tiếng mỗi ngày cất và lấy đồ quan trọng ở đây, nhiều không kể xiết.
Hứa Giai là quản lý đại sảnh ưu tú nhất trong ngân hàng, số lần phục vụ bọn họ đâu chỉ trên nghìn lần.
Nhưng trước nay lại chưa từng gặp tình huống như vậy.
Một vị khách.
Chỉ có thể do chủ tịch ngân hàng đích thân phục vụ!
Chủ tịch ngân hàng đấy!
Ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, họp rồi công tác rồi học tập gì đó, làm gì có thời gian phục vụ khách bình thường chứ.
Vừa nãy lúc Hứa Giai gọi điện thoại đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Sau khi cẩn thận báo họ tên của khách, lãnh đạo cấp trên, chủ tịch ngân hàng này vậy mà lại trả lời ngay lập tức, vội vàng trở về với tốc độ nhanh nhất.
Nếu Hứa Giai nhớ không nhầm, hôm nay chắc hẳn chủ tịch ngân hàng chuẩn bị ra nước ngoài công tác mới đúng!
Điều này chứng tỏ chuyện của vị khách xinh đẹp này được xếp hàng cao nhất trong cấp độ ưu tiên công việc cần phải xử lý của chủ tịch ngân hàng.
Hứa Giai xoay người qua, mặt đầy vẻ căng thẳng, run lẩy bẩy trả chứng minh thư cho Tiêu Mai và nở nụ cười khó xử.
“Cô Tiêu, thật ngại quá, tôi xác nhận lại rồi, vẫn phải cần chính chủ tịch ngân hàng đích thân đến thì cô mới có thể mở két bảo vệ, phiền cô ngôi chờ một lát nhé”.
Tiêu Mai mỉm cười dịu dàng, gật đầu thân thiện.
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân gấp rút từ bên ngoài truyền đến.
Cửa phòng khách quý được đẩy mạnh ra, một người đàn ông trung niên dáng vẻ chững chạc, trán đầy mồ hôi, nhìn vào trong phòng với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Hứa Giai sững sờ, thốt thành tiếng với vẻ kinh ngạc.
“Chủ tịch? Sao nhanh như vậy mà ông đã…”
Người đàn ông trung niên vung tay, nhìn rõ tình hình trong phòng khách quý thì lập tức đổi biểu cảm áy náy.
“Cô Tiêu, thật xin lỗi! Tôi vừa lên tàu cao tốc, sau khi biết chuyện thì xuống trạm tiếp theo rồi lập tức đi tàu cao tốc trở về, mới làm lỡ thời gian, gây phiền phức cho cô rồi, quả thật xin lỗi!”
Dứt lời, ông ta cúi rạp người.