Chương 28: Người đẹp đấu với quái vật mặc áo giáp
Nhà thi đấu ở thành phố An Thành là nhà thi đấu cỡ trung có thể chứa mười nghìn người.
Trong đó có một sàn đấu mới có diện tích hơn một nghìn mét vuông được xây dựng để sử dụng cho trận thi đấu.
Lần khiêu khích này nhà họ Lâm lấy danh nghĩa dùng võ kết bạn.
Để mở rộng tầm ảnh hưởng trước dư luận, vậy mà còn bán vé vào cửa.
Các đài truyền hình địa phương, các phương tiện truyền thông và một số lượng lớn khán giả yêu thích đấu vật ở An Thành đều biết trận đấu lần này.
Trên danh nghĩa, đây là trận thi đấu giữa tuyển thủ của công ty đầu tư Thẩm Ký và tập đoàn Lâm Thị.
Nhưng những người biết được nội tình đều biết, đây là cuộc chiến để trở thành gia tộc giàu có đứng đầu An Thành.
Mặc dù Trần Thái Nhật đã giành chiến thắng giòn giã cách đây một thời gian, nhưng khi đối mặt với sự chống cự cuối cùng của nhà họ Lâm, anh vô cùng hào phóng, cho bọn họ thêm một cơ hội cuối cùng.
Dùng võ để quyết thắng.
Vé của trận đấu lần này đã được bán hết từ lâu.
Hàng chục nghìn khán giả theo dõi trận đấu lịch sử thay đổi quyền lực ở An Thành, nhưng họ không hề hay biết điều đó.
Ở thành phố An Thành có rất nhiều gia đình giàu có, nhưng tâm tư của họ không giống nhau.
Bởi vì ý nghĩa của trò chơi này thật sự không bình thường, nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chỗ đứng của các gia tộc ở An Thành.
Các ghế VIP ở hàng ghế đầu của nhà thi đấu đã được các đại gia lớn đặt kín chỗ.
Bốn gia tộc lớn đều có mặt, như nhà họ Thẩm, ngồi ở vị trí cao nhất, cách sàn đấu năm mét, có thể nhìn rõ bất kỳ tình tiết nào trên sân đấu ở khoảng cách gần.
Các gia tộc vừa và nhỏ, những người nổi tiếng ở An Thành ngồi ở vị trí phía sau.
Hình thức đấu của trận đấu này là đấu tự do, quy tắc duy nhất là không được giết đối thủ.
Kiểu chơi kịch tính này đã tạo nên làn sóng điên cuồng ở An Thành.
Bởi vì điều này có nghĩa là người chơi có thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào ở trên sàn đấu!
Có thể bị thương nhưng không được giết người.
Dùng súng bắn chắc chắn không được, nhưng khả năng xảy ra một trận đấu vũ khí lạnh là trăm phần trăm.
Ngoài mặt tập đoàn Lâm Thị và công ty đầu tư Thẩm Ký đặt ra mức tiền thưởng siêu cao cho trận đấu này.
Tổng số tiền lên đến bốn tỷ tệ!
Nói cách khác, nhà nào thắng thì sẽ phải trả cho tập đoàn kia bốn tỷ tệ tiền mặt!
Con số này khiến những người không biết sự thật phát điên.
Số tiền cược này quá lớn!
Nhưng trong lòng Lâm Thanh Châu biết rõ, nếu nhà họ Lâm thua thì toàn bộ tài sản nhà họ Lâm sẽ bị Trần Thái Nhật chiếm mất, cái giá phải trả có thể lên đến hơn chục tỷ tệ.
Dưới những mánh khóe tinh vi và sự thông minh của các thế lực ngầm dâng trào, trò chơi chính thức bắt đầu.
Trong nhà thi đấu.
Khách mời và khán giả đã có mặt đầy đủ.
Bầu không khí náo nhiệt, các cuộc thảo luận ồn ào không ngừng vang lên.
Hai bình luận viên một nam một nữ bắt đầu lên tiếng trên sàn đấu.
Người đàn ông tên Chu Bân, người phụ nữ tên Phùng Lệ.
Bọn họ là hai bình luận viên chuyên nghiệp ở thành phố An Thành, họ đã tham gia bình luận rất nhiều trận đấu toàn quốc.
Hôm nay ở đây, họ còn có một thân phận ngầm khác.
Đó là tai mắt của nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Châu cho mỗi người họ một triệu tệ để hoàn thành một nhiệm vụ.
Đó là phải làm tất cả những gì có thể để khán giả ủng hộ tập đoàn Lâm Thị, tạo nên bầu không khí chủ nhà.
“Không biết hôm nay hai bên sẽ ra đội hình thế nào đây?”, Chu Bân mở đầu trận đấu bằng một câu hỏi cốt lõi mà ai cũng quan tâm, điều này thổi bùng sức nóng của sân đấu.
Phùng Lệ cũng phối hợp rất ăn ý.
“Theo tôi được biết, người mà công ty đầu tư Thẩm Ký cử ra chính là thư ký kiêm vệ sĩ riêng của anh Trần Thái Nhật, còn là một cô gái chỉ cao mét sáu, tôi nghĩ anh Trần hơi coi thường đối phương rồi”.
“Đúng vậy, lần này tập đoàn Lâm Thị rất quyết tâm nên đã chọn ra một cao thủ”.
“Khán giả có thể vẫn chưa hiểu rõ trận đấu nên sau đây anh Chu sẽ giới thiệu sơ qua cho mọi người”.
“Được, tuy bây giờ là thời đại hòa bình, nhưng ngoại trừ những người bình thường như chúng ta thì các võ sĩ Hoa Hạ đều sống thành một thể, mỗi công pháp môn phái đều có sở trường riêng, bất luận là nội gia hay ngoại gia thì đều là cao thủ”.
“Trong số đó có một tổ chức bí ẩn công bố danh sách chiến lực Cửu Châu ở Giảng Võ đường tại thủ đô Yến Kinh. Có thể nói, về mặt chiến đấu, danh sách này là uy tín nhất”.
Phùng Lệ gật đầu, bổ sung thêm: “Đúng vậy, quan trọng hơn là danh sách này đã chính thức được công nhận! Một trong những bằng chứng là quân đội đã ưu tiên tuyển chọn nhân tài từ danh sách này”.
“Toàn bộ danh sách được chia thành mười hai cấp bậc, từ thấp đến cao là từ hạng một đến hạng chín, hiện có ba cấp đang bỏ trống đó là cấp Minh, cấp Long và cấp Thần!”
“Tuy có nhiều cấp bậc nhưng theo thống kê danh sách thì số võ sĩ được vào danh sách ở Hoa Hạ không vượt quá nghìn người! Xét trên cơ sở dân số hơn một tỷ thì bất kỳ ai vào danh sách đều được gọi là cao thủ”.
Chu Bân lấy ta một phần dữ liệu thống kê trên tay ra, chiếu lên màn hình lớn.
“Thưa các vị khán giả, tranh chấp nội bộ giữa võ sĩ, bất kể sống hay chết thì đều vô cùng bi thảm. Cách duy nhất để tiến lên cấp cao chính là thách đấu với các võ sĩ cấp cao!”
“Tính đến hiện nay, 70% võ sĩ trong danh sách chiến lực Cửu Châu chỉ tập trung ở cấp một đến cấp ba”.
“Cấp bốn trở lên cực kỳ hiếm! Còn những cao thủ cấp sáu trở nên đều là kẻ thù của chục nghìn người, bởi vì họ đã chấp nhận thách thức hơn chục nghìn nghìn võ sĩ mà không bị đánh bại!”
Chu Bân vừa nói xong, khán giả liền bàn tán rất sôi nổi.
“Oa! Vậy chẳng phải hôm nay sẽ được tận mắt nhìn thấy cao thủ quyết đấu sao?”
“Người mà nhà họ Lâm mời đến chắc chắn là cao thủ cấp cao!”
“Trần Thái Nhật thật sự cử một cô gái ra trận à, thật không coi ai ra gì!”
Khóe miệng Phùng Lệ lộ ra một nụ cười, thấy bầu không khí đã dần lên đến cao trào, liền nói thẳng.
“Các vị, bây giờ tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người tuyển thủ của hai bên trong trận đấu đầu tiên”.
Khán giả nghe vậy, thấy trò vui bắt đầu rồi, liền vội vàng nín thở, không chớp mắt nhìn chăm chú lên sàn đấu.
“Về phía tập đoàn Lâm Thị, võ sĩ đầu tiên lên sàn là Vũ Liên Phong! Võ sĩ hạng ba!”
Oa!
Trong nhà thi đấu vang lên tiếng hô cảm thán tò mò.
Dưới sự chào đón của mọi người, một người đàn ông đầu đinh, gầy guộc, cao một mét tám lăm xuất hiện trên sàn đấu với khuôn mặt lạnh lùng.
Để râu rậm rạp, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn rất có tác phong của quân nhân, kèm theo tiết tấu của đoạn nhạc lên sân khấu, trông rất có sát khí.
Trên người mặc một bộ quần áo bảo hộ bằng thép tấm tiêu chuẩn, miếng bảo vệ trước trán, miếng đệm đầu gối, đeo bốt quân đội dày nặng, trong tay còn cầm một chiếc khiên nặng trăm cân.
Khi Vũ Liên Phong bước lên sàn đấu dài hơn ba mươi mét, Phùng Lệ bắt đầu giới thiệu thân phận của gã một cách kích động.
“Trưởng đoàn trung đoàn lính đánh thuê ở nước ngoài đã giải ngũ, từng một mình tiêu diệt hơn năm mươi phiến quân trong cuộc chiến tranh Châu Phi! Am hiểu cận chiến và phòng thủ! Thể lực và lực chiến đấu đều thuộc loại một!”
Khán giả chợt nhận ra một vấn đề.
Hình như có thể mặc đồ bảo hộ!
Vũ Liên Phong này cả người đều được bao phủ bởi áo giáp thép không gỉ, dao, kiếm, giáo thông thường không thể đâm thủng!
Kiểu chơi giống rùa sắt này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Còn có thể chơi kiểu này sao?
Không phải kiểu đánh cởi trần đeo găng tay đấm bốc sao?
Lúc này, mọi người mới thực sự nhận ra trận đấu giữa các võ sĩ thực sự là như thế nào.
Không có quy tắc!
Người chiến thắng là vua!
Với giọng điệu khoe khoang, Phùng Lệ kịp thời bình luận: “Có thể mọi người vừa nhận ra đây chính là điểm quan trọng của trận đấu này! Có thể làm bất cứ điều gì, miễn là có thể giành chiến thắng!”
“Trang bị của Vũ Liên Phong có thể gọi là bất khả xâm phạm. Người được Trần Thái Nhật cử đến gặp rắc rối to rồi! Nghe nói còn là con gái, e là đến cả tấm khiên của Vũ Liên Phong cũng không nhấc lên nổi ấy chứ!”
Ha ha ha ha!
Mọi người cười lớn!
Điều này cũng đúng.
Vũ Liên Phong rõ ràng là một người đàn ông có thần lực trời sinh, tấm khiên nặng trăm cân cầm lên nhẹ nhàng như nhựa vậy, còn có bộ áo giáp kín kẽ này thì đánh sao nổi đây?
Chu Bân hắng giọng.
“Tiếp theo, chúng tôi xin mời tuyển thủ bên phía anh Trần Thái Nhật - Phùng Linh Nguyệt!”
Vèo!
Một thân hình khỏe mạnh như cáo lập tức nhảy lên sàn đấu, đối mặt với Vũ Liên Phong từ xa.
Cô ấy có mái tóc ngắn, dáng người chuẩn đẹp, không quá cao, khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ điềm tĩnh.
Phùng Linh Nguyệt thản nhiên mặc áo chiến đấu màu nâu, quần rằn ri và đi bốt chiến đấu, ngay cả dao găm cũng không mang theo.
Một bên là người đàn ông cứng rắn toàn thân là sắt, một bên lại là một cô gái nhỏ nhắn đóng vai nữ quân nhân.
“Ha ha ha! Người đẹp! Đừng đùa nữa! Đổi đàn ông đến đánh đi!”
“Vũ Liên Phong, để đối phương đánh anh một trăm lần trước đi, đừng bắt nạt phụ nữ!”
“Lần này Trần Thái Nhật mất trắng bốn tỷ thật rồi, tôi không lấy lại được tiền cược rồi!”
“Một cô gái nhỏ bé như vậy cũng là võ sĩ sao?”
Một giọng nói nghi ngờ vang lên.
Phùng Linh Nguyệt phớt lờ những lời chế giễu của khán giả, duỗi ngón tay chỉ vào Vũ Liên Phong.
“Tôi lấy uy danh của Sói điên để thề, trong vòng ba chiêu, nhất định sẽ đánh vỡ mai rùa của anh!”