Chương 166: Không có thánh mẫu
Ngoài trạm xe lửa, một vụ tấn công bất ngờ đã bị Trần Thái Nhật biến thành hiện trường hành hương quy mô nhỏ.
Bầu không khí hòa bình, không có giết chóc và thương vong.
Ngoài Tiêu Mai vừa đến thành phố Phù Dung đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, thì không gây ảnh hưởng gì quá lớn.
Những người dân hóng chuyện không liên quan cũng nhanh chóng tản đi.
Trần Thái Nhật cùng Tiêu Mai, dẫn theo hai mươi mấy người đến một con ngõ tương đối hẻo lánh gần đó.
Hai mươi mấy người này vốn dĩ ngồi canh bên ngoài trạm xe lửa, chuẩn bị lấy mạng Trần Thái Nhật bất cứ lúc nào.
Nhưng lúc này ai nấy mặt nhăn mày nhó, hoảng sợ bất an, tuy sự đau đớn trên người đã tạm thời biến mất, nhưng cảm giác đó giống như bị rắn độc cắn, không thể xua tan trong lòng.
Không ai dám nghĩ đến hai chữ phản kháng, trong lòng bọn họ biết rõ, bây giờ sống hay chết hoàn toàn dựa vào tâm trạng của Trần Thái Nhật.
Trong ngõ, Tiêu Mai đứng bên cạnh, tay phải Trần Thái Nhật vẫn túm lưng của người đàn ông lùn kia.
Hai mươi mấy người kia, thỉnh thoảng lại có người liếc mắt sang phía này, tỏ vẻ khó hiểu.
Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Không cần đoán nữa đâu”.
Dứt lời, tay phải anh thả ra.
Người đàn ông thấp lùn vốn “chết rồi sống lại”, bỗng chốc mềm nhũn ngã xuống đất, cả người cứng đờ, thậm chí trên tay cũng bắt đầu xuất hiện một vài vết bầm tím.
Mọi người đều biến sắc.
Nhất là người đàn ông trung niên vừa rồi dẫn đầu, ông ta sợ đến mức răng va vào nhau lập cập.
“Cậu ta… cậu ta đã chết thật rồi, vậy vừa nãy…”
Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình thản, tùy ý nói.
“Mới chết thì thi thể vẫn còn phản ứng thần kinh, chỉ cần điều khiển một chút thì có khó gì đâu, còn về nói chuyện, ông chưa từng nghe nói đến thuật nói tiếng bụng sao?”
Bọn họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Trần Thái Nhật nói nghe nhẹ tựa lông hồng, nhưng trong lòng bọn họ thì như sét đánh giữa trời quang.
Điều khiển xác chết nói chuyện, đây chính là tuyệt kĩ mà chỉ có Mao Sơn đạo sĩ trong truyền thuyết mới có thôi.
Ánh mắt Trần Thái Nhật bỗng trở nên lạnh lùng.
“Nói đi, là ai cử các người tới?”
Người đàn ông trung niên mặt đầy thịt kia ôm bụng, vừa rồi vừa bị đau vừa sợ hãi, chẳng còn cách nào khác, đành phải khai hết mọi chuyện.
Ông ta tên Trương Vĩ, là kẻ cầm đầu đám liều mạng ở thành phố Phù Dung, bình thường chuyên kiếm ăn dựa vào việc thu tiền vay nặng lãi, cũng từng giết người.
Người sai khiến bọn họ đến tấn công Trần Thái Nhật chính là quản gia Phó Cường của nhà họ Phó – gia tộc đứng đầu tỉnh Nam Hồ.
Tiêu Mai và Trần Thái Nhật nghe thấy thế, bèn đưa mắt nhìn nhau.
Quả nhiên là nhà họ Phó.
Trần Thái Nhật lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đúng là loài nào tính nấy”.
Lúc trước ở thành phố Minh Dương, sở dĩ anh cho Phó Vân Đào một bài học lớn, nguyên nhân là vì ông ta hành sự quá độc ác.
Sai khiến thuộc hạ bắt cóc bạn học của con gái yêu Vân Sở Sở, con gái Dương Hồng – Dương Vũ Lôi.
Để đạt được mục đích mà trẻ con cũng không tha.
Vốn tưởng sau khi bị anh chèn ép thì sẽ biết điều hơn chút.
Không ngờ, anh vừa đến địa bàn tỉnh Nam Hồ, ông ta vẫn còn dám dùng chiêu này, hơn nữa còn lợi hại hơn, muốn mượn tay người dân vô tội để giết anh.
Loại người này không thể giữ lại được.
Trần Thái Nhật hiểu rõ đầu đuôi xong bèn ra quyết định, nếu Tiêu Mai đã được định sẽ trở thành người phụ nữ đứng đầu tỉnh Nam Hồ thì phải nhổ tận gốc đám người nhà họ Phó.
Anh lại nhìn đám người trước mặt.
Trương Vĩ thấy Trần Thái Nhật nhìn sang, chẳng nói chẳng rằng, quỳ phịch xuống đất.
“Xin cậu hãy tha cho tôi! Chúng tôi chỉ nhất thời nổi lòng tham, người nhà họ Phó bảo chúng tôi làm, chúng tôi cũng không dám cãi lại!”
“Nhà họ Phó cho các ông bao nhiêu tiền?”
Cả người Trương Vĩ run rẩy: “Mỗi người hai trăm nghìn tệ”.
Hai mươi mấy người này đều là đàn ông hơn ba mươi tuổi, mỗi người một vẻ, nhưng khuôn mặt đều nhìn rất giang hồ.
Chắc chắn bình thường bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thậm chí còn từng giết người.
Hai trăm nghìn tệ, hai mươi mấy người đối phó một người, vốn nắm chắc chín mươi chín phần trăm.
Không ngờ lại gặp phải kẻ khó nhằn như Trần Thái Nhật.
Trương Vĩ quỳ xuống, những người còn lại cũng quỳ theo, ai nấy khóc sướt mướt, thề thốt sau này không dám làm chuyện xấu nữa.
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
“Hai trăm nghìn tệ… đã có thể sai khiến các ông đi giết một người không quen biết, xem ra các ông phải trải nghiệm một chút, để biết thế nào là lòng cảm thông và tình người”.
Trương Vĩ nghe thấy thế, mắt sáng lên, lập tức cảm thấy mình như thoát được một kiếp, vội vàng dập đầu.
“Cậu nói đúng quá, sau này chúng tôi nhất định sẽ làm người tốt, chăm làm từ thiện, chăm làm việc tốt”.
Những người phía sau cũng nhao nhao phụ họa.
Bọn họ đã biết rõ phong cách làm việc của Trần Thái Nhật.
Tuy là cường giả mạnh mẽ, nhưng anh không hề giết người bừa bãi.
Thậm chí, khóe miệng Trương Vĩ còn khẽ nở nụ cười.
Ông ta cảm thấy, chỉ cần mình nịnh hót thêm mấy câu, Trần Thái Nhật nhất thời mềm lòng, có lẽ anh sẽ thả bọn họ đi.
Những người khác cũng nháy mắt với nhau, ai cũng có suy nghĩ này.
Cả đám người đang quỳ bắt đầu nịnh bợ đủ kiểu.
Khen Trần Thái Nhật cái thế vô song, khen Tiêu Mai đẹp như tiên, có người còn bắt đầu than thở, nói mình vì mất cả bố mẹ, nghèo khổ quá mới đi theo tà đạo.
Đủ mọi hoàn cảnh, đều chẳng dễ dàng gì.
Trần Thái Nhật không khỏi gật đầu, giọng nói từ tốn.
“Hoàn cảnh của mọi người, tôi đã biết cả rồi, tôi không phải là một người đuổi cùng giết tận…”
Anh vừa thốt ra, cả đám người liền cảm ơn rối rít.
Trương Vĩ còn ra vẻ khóc lóc đau đớn, cao giọng hô “đại hiệp nhân từ”.
Trần Thái Nhật xua tay, bình thản nói.
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn các ông trải nghiệm thế nào là lòng cảm thông, thế nào là tình người, chỉ vậy mà thôi”.
Dứt lời, Trần Thái Nhật lấy dụng cụ hút châm bằng đồng thau ra, chậm rãi đi một vòng, hút châm bạc trên cổ hơn hai mươi người ra.
Cuối cùng cũng được giải phóng.
Trương Vĩ mừng quá đỗi, đứng phắt dậy, định bỏ đi.
Rắc!
Đột nhiên, tiếng xương gãy vang lên.
Khuôn mặt Trương Vĩ bỗng trắng bệch, hét lớn.
“Chân phải của tôi gãy mất rồi!”
Những người khác đều biến sắc, vội vàng thử đứng dậy.
Rắc rắc.
Tiếng xương gãy vang lên hàng loạt.
Hai mươi mấy người, không gãy chân thì tê liệt tay, ai nấy đau đến mức nhe răng, đầu đầy mồ hôi.
Ngoài dự đoán của mọi người, hơn hai mươi kẻ liều mạng này đều biến thành những kẻ tàn phế gãy tay gãy chân.
Mắt Trương Vĩ đầy tơ máu, ôm chân phải đã bị gãy, không cam lòng hỏi.
“Tại… tại sao? Rõ ràng chúng tôi đã nhận lỗi rồi mà!”
Khuôn mặt Trần Thái Nhật không có cảm xúc, lạnh lùng lên tiếng.
“Nhân quả tuần hoàn, ác giả ác bảo, nợ thì phải trả, các ông chọn đi, hoặc là làm ăn mày xin ăn, hoặc là đến hội khuyết tật tìm việc”.
“Hãy trải nghiệm lòng cảm thông của người khác đối với các ông đi, như vậy các ông mới có nhận thức sâu sắc hơn về tình người”.
Nói xong, anh dừng lại một giây, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Người tôi từng giết còn nhiều hơn người các ông từng gặp, sai lầm lớn nhất của các ông chính là coi tôi như thánh mẫu”.