Chương 176: Các cô gái đáng yêu
Chuyện ở Nam Hồ coi như đã kết thúc.
Vừa sáng sớm, Trần Thái Nhật đã gọi điện thoại cho phía An Thành, chỉ huy công ty đầu tư Thẩm Ký cử người tới tiếp nhận toàn địa bàn.
Ở tỉnh Nam Hồ, nhà họ Phó chỉ là người đứng đầu trên danh nghĩa, còn thực ra về mặt pháp luật, tất cả mọi tài sản đều đứng tên Tiêu Mai, nên thủ tục sang tay cũng không gặp bất cứ khó khăn gì.
Phó Cường bị mất một cánh tay, ngay trong đêm đã dẫn theo già trẻ lớn bé nhà họ Phó rời khỏi tỉnh Nam Hồ, còn một số công ty bên này đã được những quản lý cấp cao chuyên nghiệp nhất công ty đầu tư Thẩm Ký cử tới thay thế.
Những chuyện vặt vãnh này thì không cần Trần Thái Nhật phải bận tâm.
Chuyến công tác cuối cùng của năm cũ có thu hoạch khá lớn.
Việc sáp nhập bốn tỉnh cũng coi như đã giải quyết xong rắc rối cuối cùng.
Đến giờ, tỉnh Trung Châu, tỉnh Nam Hồ, tỉnh Lâm Giang đều đã bị Trần Thái Nhật khống chế, phía tỉnh Đông Bình, nhà họ Lâu cũng phối hợp hết sức, đứng cùng một chiến tuyến với Trần Thái Nhật.
Đón năm mới xong chính là một trận chiến liên kết đánh vào Yến Kinh.
Nhà giàu hoàng kim…
Trần Thái Nhật nhếch môi, không quan tâm lắm.
Đương nhiên, thu hoạch quan trọng nhất vẫn là một trái tim dịu dàng.
Trên tàu cao tốc, Tiêu Mai vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cả người lười nhác, dựa vào lòng Trần Thái Nhật, thỉnh thoảng lại ngáp dài, nhưng vẫn không thể giấu được nụ cười trên khóe miệng.
…
An Thành, mưa đông.
Ra khỏi trạm xe lửa, Trần Thái Nhật khoác tay Tiêu Mai, nhìn thấy ngay Phùng Linh Nguyệt đang cầm ô, đứng chờ bên ngoài.
Cô gái tóc ngắn vẫn nhút nhát như cũ, sau khi nhìn thấy Trần Thái Nhật, mắt liền sáng tực, cười tươi như hoa, chạy tới.
“Chủ nhân, chị Tiêu Mai, hai người trở về rồi!”
“Vất vả cho cô rồi, Tiểu Nguyệt!”
Trần Thái Nhật rất tán thưởng cô gái một lòng một dạ theo anh, có thiên phú hơn người về võ học này.
Phùng Linh Nguyệt bước tới, đột nhiên sững sờ, nhìn hai người đang tay nắm tay.
Khuôn mặt Tiêu Mai ửng đỏ, nhẹ giọng hỏi.
“Sao thế?”
Phùng Linh Nguyệt tỏ vẻ hoài nghi, thỉnh thoảng lại quan sát khuôn mặt của Trần Thái Nhật và Tiêu Mai.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy chị Mai và chủ nhân hình như lại khác với trước”.
Trong lòng Trần Thái Nhật muốn phát điên.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đúng là một thứ vô cùng thần kỳ.
Thế này thì khó cho anh quá.
Tiêu Mai chớp mắt, cố gắng che giấu sự xấu hổ thẹn thùng.
“Con nhóc này, đừng nói lung tung nữa, mau nói cho chị xem dạo này trong nhà thế nào rồi”.
Cô ấy vừa nói vừa bước lên, khoác cánh tay Phùng Linh Nguyệt, hai người sóng vai nhau bước tới chiếc xe bên ngoài, đánh trống lảng sang chuyện khác.
Trần Thái Nhật lặng lẽ đi theo phía sau, bất lực lắc đầu.
Ngồi xe mất mười mấy phút là về tới nhà họ Thẩm.
Bố mẹ nuôi và em gái đang ở sảnh chính để đón tiếp chủ nhân thực sự của ngôi nhà này.
Trần Thái Nhật chia một số đặc sản mang từ Nam Hồ về cho mọi người, ai cũng tỏ vẻ vui mừng.
Tiêu Mai vừa trở về, nở một nụ cười với Trần Thái Nhật, sau đó xoay người vào bếp với mẹ nuôi, nấu cơm trưa.
Bố nuôi hút thuốc, nói với Trần Thái Nhật chuyện học hành của Thẩm Mộng Hàm.
Cô ấy đứng nhất kỳ thi cuối kỳ.
Thẩm Mộng Hàm chắp tay sau lưng, ngẩng cái cổ như con thiên nga lên, nhìn Trần Thái Nhật với vẻ mong chờ.
Rõ ràng là đang chờ được khen.
Trần Thái Nhật nhìn thiếu nữ ngây thơ đang hồi hộp thấp thỏm, vẻ mặt đông cứng ba giây, rồi nở nụ cười hài lòng.
“Ừ, làm tốt lắm!”
“Ha ha ha! Anh thật là xấu!”
Thẩm Mộng Hàm chìa bàn tay thon nhỏ ra.
“Có quà cho em không?”
“Đương nhiên là có rồi”.
Trần Thái Nhật nói xong, vẫy tay với Phùng Linh Nguyệt, đối phương hiểu ý, đưa cho anh một bản chữ ký.
“Anh đã chuẩn bị sẵn rồi, em xem đi, thích không?”
Thẩm Mộng Hàm không hiểu gì, cầm lấy xem, vẻ mặt bỗng dưng trở nên mừng rỡ, vô cùng kích động.
“Ôi! Là chữ ký của đại minh tinh Ninh Yên Nhiên! Trên này còn viết chúc em gái Mộng Hàm sớm trở thành đàn em khóa dưới! Ha ha ha, cảm ơn anh, em vui lắm!”
Thời gian này, Thẩm Mộng Hàm học hành vất vả, phần lớn là nhờ coi người đẹp hàng đầu Hoa Hạ, thần tượng Ninh Yên Nhiên làm tấm gương truyền cảm hứng.
Lúc nào cô ấy cũng tâm niệm trong lòng phải vào được trường cũ của Ninh Yên Nhiên là đại học Yến Kinh.
Bây giờ có được chữ ký của thần tượng, đương nhiên cô ấy rất vui vẻ.
“Anh giỏi quá! Chữ ký của đại minh tinh mà cũng lấy được, em sùng bái anh quá đi mất!”
Ánh mắt Thẩm Mộng Hàm nhìn Trần Thái Nhật sáng rực.
Trần Thái Nhật mỉm cười nói.
“Chỉ cần em thi đỗ, cho dù phải nhờ vả đi cửa sau, phải mất bao nhiêu tiền, thì anh cũng để em gặp cô ấy, em thấy sao?”
Thẩm Mộng Hàm không biết rõ chuyện, vui mừng phát điên, lắc tay anh trai, làm nũng hét lớn anh trai muôn năm.
Tề Vũ, Genko và Phùng Linh Nguyệt đang cắn cánh gà ở bên cạnh, đưa mắt nhìn nhau, cố nhịn cười.
Ai mà ngờ được người đẹp hàng đầu Hoa Hạ, đại minh tinh thần tượng Ninh Yên Nhiên lại là đồ đệ của Trần Thái Nhật chứ.
Trần Thái Nhật bảo em gái ở lại sảnh chính chơi với bố mẹ, còn anh đến thư phòng của mình.
Tề Vũ, Genko và Phùng Linh Nguyệt cũng được gọi tới.
Trần Thái Nhật nhìn ba cô gái xinh đẹp, mỗi người một vẻ trước mặt mình.
Ai cũng nhìn anh nở nụ cười, vẻ mặt chờ đợi.
Tề Vũ theo anh lâu nhất, vóc dáng bốc lửa, mặt xinh như hoa, tính tình thẳng thắn, võ công cao nhất, nhờ sự chỉ dạy tận tình của anh và các loại thuốc hỗ trợ, cô ấy đã đột phá hạng bảy.
Genko vẫn mang thực lực đỉnh cao hạng bốn, nhưng cô gái này có đầu óc nhanh nhạy, là một thiếu nữ Đông Đảo thông minh, khuôn mặt đáng yêu như một cô bé khiến người ta sinh lòng yêu mến.
Phùng Linh Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, vóc dáng nhỏ bé, khuôn mặt thanh tú, trong ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật mang theo sự sùng bái không chút che giấu.
Tóc ngắn gọn gàng, vóc dáng yêu kiều, trông rất ngang tàng, hơn nữa, võ công cũng đã lên hạng sáu, khiến Trần Thái Nhật cảm thấy hơi bất ngờ.
Trần Thái Nhật hắng giọng.
“Khụ khụ, hai ngày nữa là năm mới rồi, các cô theo tôi cũng vất vả, chạy ngược chạy xuôi, tôi nợ các cô một ân tình”.
Tề Vũ ở bên cạnh bật cười.
“Ông chủ, anh cứ nợ đi, nợ đến khi nào vĩnh viễn không trả hết được, không vứt bỏ được chúng tôi nữa”.
Genko và Phùng Linh Nguyệt nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Trần Thái Nhật lấy ra ba thứ trong chiếc vali bên cạnh, được bọc trong vải đỏ, đặt vào tay ba cô gái.
“Tết đến rồi, đây là quà tôi tặng các cô, mong là các cô sẽ thích”.
Tề Vũ hấp ta hấp tấp, mở tấm vải đỏ đầu tiên, sau khi nhìn thấy thứ bên trong, bỗng nhiên vẻ mặt kích động nhìn Trần Thái Nhật.
“Ông chủ… cái này cho tôi thật sao?”
Trần Thái Nhật gật đầu.
Vù, một làn gió thơm mát thổi tới.
Tề Vũ hôn lên mặt Trần Thái Nhật một cái nhanh như chớp, hôn xong liền chuồn luôn, vừa đi vừa cười lớn.
“Ha ha ha! Cuối cùng thứ này cũng thuộc về mình rồi!”
Genko đứng ở bên cạnh há hốc miệng.
“Chủ nhân, Tiểu Vũ đây là…”
Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu, cười nói.
“Đó là thứ cô ấy muốn có nhất, thẻ cơm cấp tuyệt mật chuyên dụng của tôi ở Hội Trường Thành”.