Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa đạt được thoả thuận liền gọi đàn em tới.
Đột nhiên, hàng trăm người chạy ra từ trong hang núi, ai nấy đều mang vẻ mặt cuồng nhiệt, biểu cảm hung hãn.
Đây đều là những tên đàn em cốt cán mà hai người họ tuyệt đối tin tưởng.
Phùng Chính Nghĩa hơi lo lắng, do dự nói:
“Ông nói xem, căn cứ này của chúng ta sẽ không bị anh cả và Tinh Kiếm phát hiện ra chứ?”
“Chắc chắn không thể, đây là nơi đích thân Chưởng Giáo Sử xây dựng, khi đó gia chủ vẫn còn chưa có quyền thế”.
Phùng Chính Nghĩa gật đầu, liếc nhìn thứ không rõ là gì đang giam cầm Trần Thái Nhật.
“Thứ hay ho này thật sự có thể ngăn chặn được Tây Cực sao?”
Hồ Cửu Phong bày ra vẻ thâm sâu khó lường, lắc lắc đầu.
“Trên thế giới này, dù có là vật liệu kiên cố tới mức nào cũng không thể ngăn chặn nổi Tây Cực, muốn thật sự tóm gọn hắn thì chỉ có thể dùng những phương pháp đặc biệt mà thôi”.
Dứt lời, hắn giơ tay chỉ vào chất rắn thoạt nhìn có màu hồng nhạt đang sủi bọt.
“Khi thứ này gặp phải không khí thì sẽ lập tức biến thành một bề mặt bảo hộ cứng hơn cả thép hợp kim mangan, thứ thật sự khiến cho Trần Thái Nhật không có cách nào thoát thân lại nằm ở bên trong”.
“Thành phần bên trong nó có tính đàn hồi tốt hơn gấp nghìn lần so với cao su mạnh nhất, độ dính tốt hơn hàng chục nghìn lần so với keo cường lực dính nhất, dưới môi trường như vậy, dù Trần Thái Nhật có khoẻ thế nào thì cũng không thoát ra nổi”.
Nói xong, mắt Hồ Cửu Phong loé lên tia sáng độc ác.
“Dù hắn có lợi hại đến đâu thì cuối cùng cũng đã rơi vào vũng lầy khó có thể thoát ra được”.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng phá lên cười lớn.
Âm thanh vang vọng trong không gian trống trải dưới lòng đất, tạo ra những tiếng vọng lại vô cùng đáng sợ.
Hồ Cửu Phong vốn định giam cầm Trần Thái Nhật trước, sau đó từ từ tìm một loại thuốc có thể khống chế anh, cuối cùng thả anh ra để tiến hành giải phẫu.
Tây Cực - khắp thế giới không có đối thủ, mỗi một vị trí trên cơ thể đều là bí mật, được coi là của quý trong nghiên cứu võ thuật.
Nói không chừng thông qua xác của Tây Cực có thể tạo ra vài cao thủ cấp Minh hay thậm chí là cấp Long.
Cơ hội tốt như vậy, Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa sao có thể bỏ qua được chứ.
Thế nhưng hiện giờ, tình hình đã có thay đổi rất lớn.
Bọn chúng không thể ngờ năng lượng tiềm ẩn của Trần Thái Nhật lại lớn như thế.
Càn quét toàn thành phố, kinh động quá nửa gia tộc hoàng kim.
Ngay cả ba gia tộc lớn không thua kém gì nhà họ Phùng khác cũng đang tìm kiếm tung tích của Trần Thái Nhật.
Không đến ba ngày, đám thuộc hạ đi tìm kiếm đều đã đến nhà họ Phùng!
Cậu chủ Phùng Tinh Kiếm của gia tộc số một Hoa Hạ đành phải nể mặt, xuất hiện giải thích với Tiêu Kình.
Cảnh tượng này, thoạt nhìn thì sắp mất kiểm soát tới nơi.
Nếu như nhà họ Phùng buộc phải tiến hành sàng lọc nội bộ dưới áp lực của đám người này thì rất nhanh sẽ phát hiện ra.
Hành tung hai ngày nay của hai người Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong vô cùng ăn khớp với thời gian mà Trần Thái Nhật mất tích.
Đến lúc đó, sự việc sẽ bị bại lộ!
Vậy nên, Hồ Cửu Phong quyết đoán kịp thời, dù có thế nào đi nữa thì giải quyết Trần Thái Nhật trước cũng là đúng đắn.
Phùng Chính Nghĩa bước đến trước “lồng giam” nơi đang giam cầm Trần Thái Nhật, nở một nụ cười tàn độc.
“Tên họ Trần kia, cậu đừng trách chúng tôi, Chưởng Giáo Sử đã nói ngay từ đầu, cậu không nên sống trên thế giới này, đối với nhà họ Phùng, đối với Hội Đông Vinh chúng tôi, cậu chính là một kẻ buộc phải chết”.
Nói xong, sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng.
“Ra tay!”
Hành động giải quyết Trần Thái Nhật đã bắt đầu.
Cả trăm tên đàn em của Phùng Chính Nghĩa cùng nâng những tấm ván khuôn cực lớn lên.
Khối lập phương sáu mặt vừa vặn bao trọn lấy “khối vuông lớn” trước mặt, không để lại chút kẽ hở nào.
Ván khuôn được thiết bị vận chuyện nâng lên, sau đó hàn cứng bốn phía, một chiếc quan tài sắt kín mít được hình thành.
Hồ Cửu Phong hạ lệnh tiến hành bơm dung dịch vào một lỗ hổng rất nhỏ đã được giữ lại.
Một đường ống có ánh bạc được đưa vào trong quan tài sắt, dung dịch đặc biệt bắt đầu được rót vào bên trong.
Hồ Cửu Phong thấy việc lớn sắp sửa hoàn tất, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
“Dung dịch hợp kim địa tâm, sau khi ngưng tụ thì khó mà phá huỷ được! Tôi đã phải bỏ ra cả chục tỷ tệ để nhốt cậu cho đến chết, Trần Thái Nhật, trân trọng chút không khí cuối cùng của cậu đi! Ha ha ha ha!”
Trong lòng hắn có sự tự tin to lớn rằng chiếc quan tài sắt trước mặt chính là nấm mồ cuối cùng của Tây Cực.
Theo tin tức mà hắn nhận được, mặc dù tứ thần Hoa Hạ võ công hơn người, thế nhưng vẫn chưa tách khỏi phạm trù con người.
Mặc dù khoẻ mạnh siêu phàm, nhưng vẫn cần ăn cơm uống nước, hít thở thì càng không thể thiếu được.
Chỉ là so với người bình thường, giới hạn của tứ thần có phần nhỉnh hơn.
Đông Tuyệt - Hoắc Chân, nhiều năm tìm kiếm dấu vết tàu ngầm quân địch ở dưới đáy biển Đông Hải, mỗi lần xuống nước khoảng năm ngày, năm ngày sau cũng phải lên bờ để hít thở.
Suy tính từ điều này, dù cho Tây Cực có lợi hại ra sao thì cũng không thể sống qua nổi một tuần trong hoàn cảnh không có không khí.
Hồ Cửu Phong căn bản đã chuẩn bị để chôn sống Trần Thái Nhật ở nơi này!
Bên trong cùng là lớp keo siêu dính dùng để hạn chế sức lực, bên ngoài là vỏ hợp kim địa tâm không thể phá huỷ.
Với tổ hợp như vậy, dù có là thần tiên cũng không thoát nổi ra ngoài.
Không đến nửa tiếng đồng hồ, dung dịch hợp kim địa tâm sẽ đông đặc hoàn toàn.
“Đào đi!”, Phùng Chính Nghĩa ra lệnh.
Xung quanh khí thế sục sôi, chẳng bao lâu sau đã đào ra được một cái hố vuông rất lớn.
Máy móc lập tức đẩy xuống.
Rầm một tiếng, “quan tài sắt” lăn thẳng xuống hố sâu.
Đất được vùi lại và nén chặt bằng máy đầm đất.
Bận rộn cả ngày trời.
Lúc này khói bụi mới lắng xuống.
Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa đưa mắt nhìn nhau.
Thành công rồi!
Kẻ địch lớn nhất của Hội Đông Vinh đã bị chôn sống dưới hố sâu của thế giới mà thần tiên cũng khó lòng tìm ra được.
Kể từ giờ, trên thế giới không còn kẻ nào là Tây Cực - Trần Thái Nhật nữa!
…
Hai người Hồ Cửu Phong và Phùng Chính Nghĩa bí mật trở về nhà họ Phùng.
Tối ngày hôm đó.
Thùng thùng thùng thùng!
Trống trận trong trang viên nhà họ Phùng đột nhiên vang lên.
“Kẻ nào dám làm loạn trước cửa nhà họ Phùng!”
Một tiếng thét bực dọc vang lên.
Phùng Tinh Kiếm dẫn theo vô số trai tráng nhà họ Phùng, ba đội nỏ, giáo và súng ống hùng hổ đi tới trước cửa chính nhà họ Phùng.
Là đại quản gia của nhà họ Phùng, Hồ Cửu Phong cũng lập tức đi theo đám người tới cửa chính để ứng phó với kẻ địch.
Lúc này, vô số người ở và lính đánh thuê cầm theo những lưỡi dao sắc bén đồng loạt xông ra từ trong vòng tuyến bao vây canh giác của nhà họ Phùng.
Mà ở chính giữa đám người mặc đồ đen hung hãn này là ba bóng dáng xinh đẹp và nhỏ nhắn, hiên ngang đứng trước gió, vô cùng chói mắt.
Một người tay cầm kiếm nhỏ, mặc đồ trắng, sát khí trên người cao ngút trời.
Một người khác mặc đồ cổ phong, hai mắt có hồn, ngũ quan xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đứng ở nơi đó, cả người toát lên hào quang như có như không, chân khí bộc lộ ra bên ngoài.
Người cuối cùng, cả người mặc đồ màu đen, mái tóc lay động theo chiều gió, lộ ra đôi mắt mê hồn, con dao ngắn trong tay vẫn còn vết máu, rõ ràng vừa mới chém ai đó.
Bên cạnh, mười bảy, mười tám tên đàn em nhà họ Phùng đều đã bị thương, chậm rãi lùi ra sau, vẫn chưa có tên nào phải chết.
Mắt Ninh Yên Nhiên, Hàn Tâm Nhuỵ và Genko đều đỏ bừng, nhìn cửa lớn nhà họ Phùng, dường như muốn phá huỷ kiến trúc rộng lớn trước mặt thành đống gạch vụn ngay lập tức.
Phùng Tinh Kiếm đẩy đám người tách ra, chậm rãi tiến đến, sau khi nhìn thấy những người đến thì cau mày.
Hồ Cửu Phong bước lên trước một bước, mở miệng nói lớn với thân phận đại quản gia:
“Ba người phụ nữ bọn cô dám làm người khác bị thương ngay trước cửa nhà họ Phùng, chán sống rồi nên cố ý tới tìm cái chết đúng không?”