Chương 270: Cơ hội duy nhất
Trần Thái Nhật lấy ra một thứ từ trong tay áo.
Một cây đinh dài màu vàng sẫm, nhìn rất bình thường, nhưng lại vô cùng sắc bén, dường như có thể xuyên thủng mọi thứ.
Genko nhìn cây đinh dài, giống như một đứa trẻ tò mò.
“Chủ nhân, đây chính là ám khí mà Chuột trời dùng đánh lén anh sao?”
Trần Thái Nhật gật đầu.
“Siêu hợp kim địa tâm có độ tinh khiết cao, vô cùng sắc bén, nói thật, thứ này đâm vào da tôi cũng không cản nổi”.
“Nhưng chủ nhân, anh vẫn không sao mà?”
Trần Thái Nhật mỉm cười, lộ ra hàng răng trắng sáng, dùng ngón tay gõ vào răng, phát ra âm thanh kim loại.
“Da không cản nổi, nhưng dùng răng thì được”.
Vẻ mặt của Trần Thái Nhật rất thoải mái, nhưng cảnh tượng vừa rồi quả thực rất nguy hiểm.
Không giống như trước, đám chó tay sai của Hội Đông Vinh rất hiểu anh, biết dùng thứ gì mới có thể khiến anh bị thương.
Siêu hợp kim địa tâm có giá một gam là bảy triệu tệ, Trần Thái Nhật cầm cây đinh dài trong tay, đoán cây đinh này cũng phải nặng hai lạng.
Đám người này rõ ràng là muốn dùng tiền để đập chết anh.
Với tiềm lực tài chính và cách bố trí mạnh mẽ như vậy, Trần Thái Nhật càng tò mò về chủ nhân của bọn chúng hơn.
Anh dùng cồn lau sạch cây đinh rồi giao cho Genko.
“Genko, món đồ chơi này rất lợi hại, chém sắt như chém bùn, cô cầm lấy phòng thân đi”.
Genko sững sờ, nhìn ám khí trước mặt, gương mặt đáng yêu cố nhịn cười.
Cô ấy chợt cười tươi như hoa.
“Ha ha, chủ nhân, anh tặng một cây đinh làm quà cho con gái, đúng là thật đặc biệt”.
“Không cần thì thôi”.
Genko nhanh tay nhanh mắt, chộp lấy nó, cẩn thận cất vào hộp vũ khí bí mật của mình, tỏ vẻ nghịch ngợm và tự hào.
“Ai nói tôi không cần chứ, ai dám cướp với tôi, tôi liều mạng với người đó”.
Nói xong, cô ấy liền hôn lên mặt Trần Thái Nhật.
“Cảm ơn chủ nhân ban thưởng”.
Nói xong, cô ấy dẫn đầu đi về phía trước.
Trần Thái Nhật lắc đầu bất lực, cũng bước theo.
...
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, cổng của phòng triển lãm Thanh Đồng Thần Thụ đã hiện ra trước mặt Trần Thái Nhật.
Vô cùng yên ắng, dường như không có gì bất thường.
Bây giờ trong viện bảo tàng, chỉ còn lại hai người lạ mặt.
Một người là đồng bọn của Chuột trời, tên là Rồng đất.
Còn một người là con tin Sài Tiểu Kiệt.
Lúc nãy, Trần Thái Nhật bị đánh lạc hướng, ở bên ngoài một thời gian dài, nên chắc chắn Rồng đất đã hành động.
Mục tiêu lần này của Hội Đông Vinh rất rõ ràng, đó là phá hủy Trấn Quốc Khí.
Hai người bước vào sảnh triển lãm, Genko nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác.
“Chủ nhân, hình như chưa có ai vào đây, có phải tên Rồng đất kia đã nhân cơ hội chuồn mất rồi không?”
Trần Thái Nhật không nói gì, im lặng quan sát Thanh Đồng Thần Thụ trước mặt.
Trấn Quốc Khí bị niêm phong trong một lồng kính vuông khổng lồ, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra.
Cảm nhận được sự rung động của văn vật, ánh mắt của Trần Thái Nhật cũng quan sát bốn phía lồng kính, đột nhiên, ánh mắt thay đổi.
“Genko, cô xem thử nơi này đi”.
Người đẹp Đông Đảo lập tức đi tới.
Trần Thái Nhật chỉ tay vào một điểm ở góc trên bên phải của lồng kính.
Lúc đầu Genko không hiểu nên cẩn thận xem xét rất lâu, Cuối cùng, với sự giúp đỡ của sự phản chiếu ánh sáng, cô ấy cũng nhìn ra được manh mối.
Có một vết xước nhỏ bằng đầu mũi kim, nếu không chú ý quan sát thì hoàn toàn không nhìn ra được.
“Chủ nhân, đây là ý gì?”
Trần Thái Nhật bình tĩnh nói.
“Chứng minh đã có người lấy mạng sống của mình ra thử”.
Dứt lời, anh lấy trong túi ra một mảnh giấy, ném nó lên tấm kính trong suốt dưới cái nhìn của Genko.
Xoẹt xoẹt.
Đột nhiên, tờ giấy trắng như một ngọn lửa không tên không màu xuyên qua, đột nhiên bắt đầu cuộn tròn, đâm thủng, nhăn nhúm lại, cuối cùng phân giải thành cặn bã.
Toàn bộ quá trình chưa đến một giây!
Tấm kính nhìn có vẻ bình thường này thực ra lại có tính ăn mòn cực mạnh.
Genko nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào tấm kính với ánh mắt kinh ngạc.
“Chủ nhân! Cái này...”
“Bút tích của Đông Tuyệt có chất lỏng lưu truyền trong bốn vòng tròn để thấm vào các đường ống nhỏ trong suốt bên trong tấm kính. Đừng nói là chạm vào, chỉ cần vật sống cọ vào một chút cũng có thể bị ăn mòn từ ngón tay cho đến bả vai”.
Nói xong anh liền quay đầu, quan sát xung quanh.
“Có vết cắt, chứng tỏ tên Rồng đất kia đã từng đến đây, bây giờ có lẽ vẫn còn trốn trong này”.
Quác quác quác.
Bên ngoài viện bảo tàng đột nhiên có tiếng quạ kêu càng khiến bên trong viện bảo tàng im ắng như ngôi mộ, trống trải đến lạ thường.
Trần Thái Nhật đột nhiên lên tiếng.
“Rồng đất, Chuột trời đã đền tội rồi, anh cũng không thể đến gần Trấn Quốc Khí, mục tiêu lần này của anh không thể hoàn thành đâu. Chi bằng chúng ta giao dịch đi, được không?”
Âm thanh vọng khắp nơi, rồi sau đó lại im ắng, không có bất kỳ phản hồi nào.
Trần Thái Nhật không quan tâm, anh hét tiếp.
“Trong tay anh còn một đứa trẻ làm con tin, chỉ cần anh thả cậu bé ra thì tôi sẽ mở cổng để anh rời đi”.
Ùng ục.
Vách tường trong viện bảo tàng bởi vì giọng nói đầy nội lực của Trần Thái Nhật, dường như hơi chấn động.
“Rồng đất! Có lẽ anh biết thực lực của tôi, chỉ cần cho tôi thêm một tiếng nữa, thì đến cơ hội thương lượng anh cũng sẽ không có nữa đâu! Chọn sống hay chết, trong vòng mười giây, tôi phải có được đáp án!”
Nói xong, Trần Thái Nhật đột nhiên đánh vào bức tường bên của viện bảo tàng.
Rầm!
Bức tường đột nhiên vỡ tung, mảnh gạch bay tứ tung, lộ ra một lỗ hổng lớn.
“Đường thoát đã được mở cho anh rồi, giờ phải xem anh có muốn sống hay không! Chín!”
“Tám!”
“Bảy!”
...
“Bốn!”
“Ba!”
Tinh thần của Trần Thái Nhật đã tập trung đến cực đỉnh, tất cả cây cỏ xung quanh đều không thể thoát khỏi cảm ứng của anh.
Vù!
Đột nhiên, một bóng đen bay ra nhanh như đại bác, vị trí từ phía sau Thanh Đồng Thần Thụ, ở góc khuất tầm mắt của Trần Thái Nhật.
Rầm!
Bởi vì khoảng cách khá gần, bóng đen không có gì ngăn lại nên đập thẳng vào tủ kính siêu ăn mòn.
Xèo xèo!
Tiếng ăn mòn vang lên, bóng đen phát ra tiếng hét thảm thiết.
Trần Thái Nhật phản ứng ngay lập tức.
Chiếc lồng kính đặc biệt kia có thể ăn mòn mọi thứ, nếu là con người thì chỉ trong hai giây máu thịt tiêu tán rồi chết.
Rồng đất sẵn sàng lấy Sài Tiểu Kiệt ra làm vật hy sinh.
Cùng lúc đó, một bóng đen khác đột nhiên xuất hiện trên không với tốc độ cực nhanh, bay về phía lỗ hổng trên bức tường.
Hai bên chỉ có thể chọn một.
Cứu Sài Tiểu Kiệt thì Rồng đất sẽ chạy mất!
Nhưng nếu ngăn Rồng đất lại thì Sài Tiểu Kiệt sẽ mất mạng.
Trên tấm kính, tiếng kêu đau đớn đã biến thành tiếng khóc thảm thiết.
Trần Thái Nhật không chút do dự, một tay đè lên lồng kính, bàn tay toát ra một làn khói trắng.
“Lên!”
Lồng kính cường lực hình chữ nhật đột nhiên bị nhấc bổng lên.
Đường ống nhỏ truyền chất lỏng ăn mòn bị đứt gãy!
Ở khía trên tấm kính, cơ thể của Sài Tiểu Kiệt cũng không bị ăn mòn nữa, dường như đã dừng lại.
Nói xong anh liền quay đầu, quan sát xung quanh.
“Có vết cắt, chứng tỏ tên Rồng đất kia đã từng đến đây, bây giờ có lẽ vẫn còn trốn trong này”.
Quác quác quác.
Bên ngoài viện bảo tàng đột nhiên có tiếng quạ kêu càng khiến bên trong viện bảo tàng im ắng như ngôi mộ, trống trải đến lạ thường.
Trần Thái Nhật đột nhiên lên tiếng.
“Rồng đất, Chuột trời đã đền tội rồi, anh cũng không thể đến gần Trấn Quốc Khí, mục tiêu lần này của anh không thể hoàn thành đâu. Chi bằng chúng ta giao dịch đi, được không?”
Âm thanh vọng khắp nơi, rồi sau đó lại im ắng, không có bất kỳ phản hồi nào.
Trần Thái Nhật không quan tâm, anh hét tiếp.
“Trong tay anh còn một đứa trẻ làm con tin, chỉ cần anh thả cậu bé ra thì tôi sẽ mở cổng để anh rời đi”.
Ùng ục.
Vách tường trong viện bảo tàng bởi vì giọng nói đầy nội lực của Trần Thái Nhật, dường như hơi chấn động.
“Rồng đất! Có lẽ anh biết thực lực của tôi, chỉ cần cho tôi thêm một tiếng nữa, thì đến cơ hội thương lượng anh cũng sẽ không có nữa đâu! Chọn sống hay chết, trong vòng mười giây, tôi phải có được đáp án!”
Nói xong, Trần Thái Nhật đột nhiên đánh vào bức tường bên của viện bảo tàng.
Rầm!
Bức tường đột nhiên vỡ tung, mảnh gạch bay tứ tung, lộ ra một lỗ hổng lớn.
“Đường thoát đã được mở cho anh rồi, giờ phải xem anh có muốn sống hay không! Chín!”
“Tám!”
“Bảy!”
...
“Bốn!”
“Ba!”
Tinh thần của Trần Thái Nhật đã tập trung đến cực đỉnh, tất cả cây cỏ xung quanh đều không thể thoát khỏi cảm ứng của anh.
Vù!
Đột nhiên, một bóng đen bay ra nhanh như đại bác, vị trí từ phía sau Thanh Đồng Thần Thụ, ở góc khuất tầm mắt của Trần Thái Nhật.
Rầm!
Bởi vì khoảng cách khá gần, bóng đen không có gì ngăn lại nên đập thẳng vào tủ kính siêu ăn mòn.
Xèo xèo!
Tiếng ăn mòn vang lên, bóng đen phát ra tiếng hét thảm thiết.
Trần Thái Nhật phản ứng ngay lập tức.
Chiếc lồng kính đặc biệt kia có thể ăn mòn mọi thứ, nếu là con người thì chỉ trong hai giây máu thịt tiêu tán rồi chết.
Rồng đất sẵn sàng lấy Sài Tiểu Kiệt ra làm vật hy sinh.
Cùng lúc đó, một bóng đen khác đột nhiên xuất hiện trên không với tốc độ cực nhanh, bay về phía lỗ hổng trên bức tường.
Hai bên chỉ có thể chọn một.
Cứu Sài Tiểu Kiệt thì Rồng đất sẽ chạy mất!
Nhưng nếu ngăn Rồng đất lại thì Sài Tiểu Kiệt sẽ mất mạng.
Trên tấm kính, tiếng kêu đau đớn đã biến thành tiếng khóc thảm thiết.
Trần Thái Nhật không chút do dự, một tay đè lên lồng kính, bàn tay toát ra một làn khói trắng.
“Lên!”
Lồng kính cường lực hình chữ nhật đột nhiên bị nhấc bổng lên.
Đường ống nhỏ truyền chất lỏng ăn mòn bị đứt gãy!
Ở khía trên tấm kính, cơ thể của Sài Tiểu Kiệt cũng không bị ăn mòn nữa, dường như đã dừng lại.
Trần Thái Nhật ra tay chưa đầy một giây, nhưng Sài Tiểu Kiệt đã bị ăn mòn một cánh tay, thật quá thê thảm!
Không thể chịu nổi nữa, Trần Thái Nhật vừa định chuyển dời lồng kính sang một bên.
Thì đột nhiên.
Thân hình trên nóc lồng thủy tinh đột nhiên như một con cá, trượt xuống, vặn vẹo chui vào trong tủ kính theo khe hở của mép kính, rơi xuống trước Trấn Quốc Khí Thanh Đồng Thần Thụ.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Rầm rầm rầm!
Thanh Đồng Thần Thụ vỡ tan tành trong chốc lát.