Chương 226: Thực lực chênh lệch lớn
Sắc mặt Hàn Vũ Bằng lập tức tím tái, trong mắt đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên.
Nhưng trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, gã không thể lật mặt được.
Ngón tay không ngừng giật giật, vẻ mặt chật vật.
"Hàn Phong... đưa tiền".
Khóe miệng Trần Thái Nhật hơi nhếch lên, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt ẩn hiện sau lớp mặt nạ.
Anh quay đầu lại, giơ ngón tay cái lên với Genko.
"Genko, đi chơi với tôi nhiều hơn nhé".
Cô "Mèo chiêu tài" xinh đẹp ngoan ngoãn gật đầu.
“Tinh”, một trăm triệu tệ đã được chuyển đến.
Lúc này, Hình Chí Nghị quay lại chỗ sàn đấu, vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu chào Trần Thái Nhật.
"Cậu Trần, nếu không có sự chỉ bảo của cậu, tôi không thể nào lĩnh ngộ được tâm cảnh cao hơn. Cảm ơn cậu rất nhiều. Từ nay về sau, nếu cậu có chuyện gì cần dặn dò, dù vào nơi nước sôi lửa bỏng tôi cũng không từ".
Trần Thái Nhật sửng sốt trong giây lát.
Chỉ bảo?
Ồ...
Vội vàng chuồn đi chứ gì?
"Ừ, không có gì".
Hình Chí Nghị nhận được câu trả lời của Trần Thái Nhật, gật đầu hài lòng, nhưng khi quay sang đối mặt với Hàn Vũ Bằng, lại thay đổi một giọng điệu rất lạnh lùng.
"Cậu chủ Hàn, trận đấu lần này, tôi đã hoàn thành lời hứa của mình. Phiền cậu lập tức ngay thanh toán tiền thù lao cho tôi. Thanh toán xong, chúng ta mỗi bên một ngả, từ hôm nay trở đi không phải dây dưa thêm gì nữa".
Hàn Vũ Bằng sửng sốt trong giây lát.
Gã đã bỏ qua một chuyện.
Cao thủ đỉnh cao hạng tám có đôi tai rất nhạy cảm.
Khi Hình Chí Nghị đấu võ ở trên sàn mệt đến chết đi sống lại, ông ta đã nghe được toàn bộ những lời phàn nàn, chỉ trích của Hàn Vũ Bằng ở dưới sàn đấu.
Quả nhiên là hoạ từ miệng mà ra.
Hàn Vũ Bằng có chút run rẩy.
Vừa được chứng kiến võ công của Hình Chí Nghị, bây giờ gã làm sao dám đắc tội thẳng mặt được chứ?
Hàn Phong lập tức giảng hoà.
"Đại sư Hình, ông vất vả rồi, bây giờ tôi sẽ đưa ông đi nhận tiền thù lao".
Hàn Phong dẫn đường, đưa người “khó chọc” này rời khỏi đây.
Để muộn tí nữa, nhỡ đâu Hình Chí Nghị thực sự nổi điên, người cậu chủ này còn chưa kịp “đăng cơ” đã chết ở đây thì mọi chuyện sẽ tan tành mây khói mất.
Hình Chí Nghị khịt mũi, giận dữ đi theo.
Tại thời điểm này, hiệp đấu đầu tiên quyết định gia chủ kế nhiệm nhà họ Hàn đã kết thúc.
Ở hiệp đấu tiếp theo, một trong các ứng cử viên bao gồm cậu chủ nhà họ Hàn - Hàn Vũ Bằng, đích thân lên sàn.
Trong hiệp đấu này, thực lực của hai ứng cử viên chênh lệch khá xa.
Thực lực của Hàn Vũ Bằng dừng ở giữa mức đầu và mức giữa của hạng năm, chủ yếu là dựa vào nguồn lực của gia tộc để giúp gã đốt cháy giai đoạn.
Đối phương là Hàn Vạn Lý, một viên tướng dũng mãnh của nhà họ Hàn, anh ta là một võ sĩ đỉnh cao hạng sáu, hơn nữa lực chiến đấu còn không ngừng được thử thách và rèn giũa.
Hàn Tâm Nhụy ở phía đối diện, dặn dò Hàn Vạn Lý vài câu.
Hàn Vạn Lý thân hình vạm vỡ, cơ bắp gân guốc, liếc nhìn Hàn Vũ Bằng, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Trong hiệp đấu này, toàn bộ người nhà họ Hàn đều mang tâm trạng xem cho có. Dù sao thì Hàn Vũ Bằng cũng chỉ ở đây để góp đủ quân số, thua là điều đương nhiên, nhưng mục đích chính là để xem gã chống chọi được mấy phút.
Mấu chốt vẫn là ở hiệp thứ ba.
Cũng chính là cuộc đọ sức giữa Trần Thái Nhật và Hàn Tâm Nhụy.
Người chiến thắng sẽ trở thành gia chủ kế nhiệm nhà họ Hàn.
Hàn Việt cũng có chút hứng thú, trực tiếp thông báo.
"Hiệp đấu thứ hai, bắt đầu!"
Hàn Vũ Bằng và Hàn Vạn Lý ở hai phía đối diện, cùng bước lên sàn đấu.
Đọ mỗi khí thế cũng thấy được thực lực chênh lệch, kẻ nào cao, kẻ nào thấp.
Hàn Vạn Lý chỉ tay vào Hàn Vũ Bằng, giọng điệu khuyên nhủ.
"Vũ bằng, đừng tranh với Tâm Nhụy nữa, mày không có đủ năng lực và dũng khí để gánh vác toàn bộ gia tộc đâu. Võ công cũng là chẳng giỏi, bỏ cuộc sớm đi để khỏi phải chịu đau đớn bằng xương bằng thịt!"
Hàn Vũ Bằng đối mặt với một Hàn Vạn Lý cùng thế hệ với mình, vẻ mặt đầy thù địch.
"Sau ngày hôm nay anh sẽ biết là anh theo nhầm người rồi".
Ánh mắt Hàn Vạn Lý chợt loé lên vẻ tức giận, vai anh ta rung lên.
Các cơ bắp trên khắp cơ thể anh ta như bùng nổ trong nhát mắt.
Xương trên người cũng đồng thời phát ra âm thanh răng rắc.
Hàn Vạn Lý vốn đã cao lớn gần một mét chín, vừa vận công, anh ta ngay lập tức cao lên hai mét ba mươi tư.
Nhìn sang Hàn Vũ Bằng ở phía đối diện, cơ thể gầy gò, hình như chỉ hơn một mét bảy.
Độ tương phản quá lớn, trông giống như người lớn đánh trẻ con.
Hàn Vạn Lý không dài dòng nữa, hung dữ nói.
"Hôm nay tao không thể đánh chết mày thì cũng phải dạy cho mày một bài học!"
Bùm!
Thân hình to lớn mang theo sức mạnh mẽ có thể sánh ngang với một con bò đực, không cần dùng đến chút thủ đoạn nào mà đánh thẳng vào Hàn Vũ Bằng.
Ngay trước khi Hàn Vũ Bằng có thể về tư thế phòng thủ, đôi mắt gã vừa trợn trừng đã bị đánh bay ra ngay lập tức, cảm giác đó tựa như gã bị một chiếc xe địa hình công suất lớn đâm phải.
Bay thành một đường cong parabol.
Bịch!
Hàn Vũ Bằng ngã dập xuống đất, kêu la đau đớn.
Nơi hai cánh tay nhận lực va chạm ban nãy đột nhiên tím tái, mạch máu dưới da bị tổn thương nghiêm trọng, tụ máu, không tan ra được.
Tất cả những người có mặt nhìn thôi cũng thấy đau đớn, nhưng vì đều là người cùng một gia tộc nên chắc chắn không xảy ra chuyện chết chóc được.
Đột nhiên đôi mắt Trần Thái Nhật loé lên vẻ nghi ngờ, sau đó biến mất trong tích tắc.
Trên sàn đấu, Hàn Vạn Lý gầm lên một tiếng đầy kiêu ngạo, hai nắm đấm như búa tạ nện về phía đối phương trên mặt đất.
Hàn Vũ Bằng trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc đã lật mình lăn sang một bên, tránh được nắm đấm.
Bùm!
Đá trên mặt đất bị đập tan thành từng mảnh, tạo thành một cái hố lớn, bốc lên vô số bụi đất.
Hàn Vạn Lý áp dụng công pháp tay không điển hình, anh ta nắm rất rõ cách một chọi mười.
Sức công phá kinh người này, nếu là người thường, cho dù bị đá vụn nghiền nát, chắc chắn cũng sẽ bị thương phải đưa đi bệnh viện.
Người trên sàn đấu đánh nhau đầy khí thế, đám đông bên lề cũng kinh ngạc dõi theo.
Lông mày của Trần Thái Nhật ngày càng cau chặt.
Quay đầu lại, nói nhỏ với Genko một câu.
"Lát nữa cô làm thế này, thế này..."
Genko đeo mặt nạ rất ngoan ngoãn gật đầu, quay lưng bước đi.
Tại thời điểm này, trong lều nghỉ ngơi không còn người ngoài nào cả.
Trần Thái Nhật ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, không tiếp tục theo dõi trận đấu mà một mình ăn những quả hạch trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Trên sàn đấu, Hàn Vạn Lý vốn là muốn dạy cho Hàn Vũ Bằng một bài học, thủ đoạn của anh ta rất bạo lực, mặt đất tan tành, gạch đá ngổn ngang.
Trần Thái Nhật đợi hơn mười giây, đột nhiên, ngón chân phải của anh nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất.
Uỳnh!
Mặt đất của toàn bộ sàn đấu đột nhiên hơi nhấp nhô rồi hạ xuống, cảm giác như vừa có một trận động đất nhẹ.
Hầu hết mọi người đều không cảm nhận được.
Bụi tung tóe trên mặt đất bất ngờ bị sóng xung kích bốc lên.
Không khí trên sàn đấu lập tức văng đầy cát mịn và bụi vàng, nếu ở xa một chút tầm mắt sẽ bị mờ.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên có ánh sáng màu bạc từ trên trời rọi xuống, chiếu thẳng vào hai người đang thi đấu trên sàn.
Dưới màu vàng mờ ảo, không ai có thể phát hiện trò vui bất ngờ này.
Trần Thái Nhật có thị lực đáng kinh ngạc, anh chứng kiến mọi thứ, nhưng không có bất cứ một hành động nào cả.
Một phi tiêu đang bay được che giấu rất kĩ!
Trong tích tắc, ám khí đã đánh trúng võ sĩ thi đấu.
Đá trên mặt đất bị đập tan thành từng mảnh, tạo thành một cái hố lớn, bốc lên vô số bụi đất.
Hàn Vạn Lý áp dụng công pháp tay không điển hình, anh ta nắm rất rõ cách một chọi mười.
Sức công phá kinh người này, nếu là người thường, cho dù bị đá vụn nghiền nát, chắc chắn cũng sẽ bị thương phải đưa đi bệnh viện.
Người trên sàn đấu đánh nhau đầy khí thế, đám đông bên lề cũng kinh ngạc dõi theo.
Lông mày của Trần Thái Nhật ngày càng cau chặt.
Quay đầu lại, nói nhỏ với Genko một câu.
"Lát nữa cô làm thế này, thế này..."
Genko đeo mặt nạ rất ngoan ngoãn gật đầu, quay lưng bước đi.
Tại thời điểm này, trong lều nghỉ ngơi không còn người ngoài nào cả.
Trần Thái Nhật ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, không tiếp tục theo dõi trận đấu mà một mình ăn những quả hạch trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Trên sàn đấu, Hàn Vạn Lý vốn là muốn dạy cho Hàn Vũ Bằng một bài học, thủ đoạn của anh ta rất bạo lực, mặt đất tan tành, gạch đá ngổn ngang.
Trần Thái Nhật đợi hơn mười giây, đột nhiên, ngón chân phải của anh nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất.
Uỳnh!
Mặt đất của toàn bộ sàn đấu đột nhiên hơi nhấp nhô rồi hạ xuống, cảm giác như vừa có một trận động đất nhẹ.
Hầu hết mọi người đều không cảm nhận được.
Bụi tung tóe trên mặt đất bất ngờ bị sóng xung kích bốc lên.
Không khí trên sàn đấu lập tức văng đầy cát mịn và bụi vàng, nếu ở xa một chút tầm mắt sẽ bị mờ.
Trong nháy mắt, bỗng nhiên có ánh sáng màu bạc từ trên trời rọi xuống, chiếu thẳng vào hai người đang thi đấu trên sàn.
Dưới màu vàng mờ ảo, không ai có thể phát hiện trò vui bất ngờ này.
Trần Thái Nhật có thị lực đáng kinh ngạc, anh chứng kiến mọi thứ, nhưng không có bất cứ một hành động nào cả.
Một phi tiêu đang bay được che giấu rất kĩ!
Trong tích tắc, ám khí đã đánh trúng võ sĩ thi đấu.
Đinh!
Có một tiếng kêu kim loại lanh lảnh vang lên.
Vẻ mặt của Trần Thái Nhật ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
"Hai tên khốn kiếp, dám giả vở đấu võ trước mặt ông đây?"