Trận quyết thắng ngày thứ ba của hội đấu võ thuật Hoa Hạ không diễn ra ở khoảng sân trong chùa mà là ở một địa điểm khác.
Chính là chùa cổ Thạch Lâm trong truyền thuyết.
Đây là một quần thể kiến trúc tháp đá đã tồn tại được tám trăm năm.
Nghe đồn rằng mỗi đời cao tăng đắc đạo của Đại Lâm Tự đều sẽ lĩnh hội được chân lý của võ đạo tại Thạch Lâm.
Đây có thể nói là nơi cao quý và thánh thần nhất của cả Đại Lâm Tự.
Không Huyền phương trượng của Đại Lâm Tự cũng bế quan trong một hang núi cheo leo tít sâu bên trong Thạch Lâm, tới nay vẫn chưa ra ngoài.
Vị trí chính giữa của Thạch Lâm có một khoảng đất trống khá lớn, không bị cứng lại, cũng không hề lát gạch, mà giữ nguyên dáng vẻ nguyên sơ của mỏm núi.
Những trận tỉ thí của các võ sĩ hạng cao đều được tổ chức trên khoảng đất trống này.
Mấy trăm võ sĩ hạng thấp đến học hỏi kinh nghiệm khi nhìn thấy bảng giao đấu ngày hôm nay thì đều bày ra vẻ như không biết mặt chữ, rướn người lên sát gần thông báo đọc kỹ lại một lần.
“Có phải xếp sai rồi không?”
“Vậy mà lại không có một ai thách đấu với các trưởng lão của hội trưởng lão liên đoàn võ thuật?”
“Việc này… lẽ nào có chuyện trùng tên sao?”
“Những cao thủ chân chính này đều thích chơi đùa như thế à?”
Nguyên nhân khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy thực ra rất đơn giản.
Lịch trình thi đấu của hội đấu võ thuật ngày thứ ba chỉ sắp xếp tổng cộng ba trận.
So với hai ngày trước khi các võ sĩ hạng trung và thấp phải đánh đến mười mấy hai mươi trận một ngày thì quả thực số trận của hôm nay quá ít.
Nhưng mà mọi người cũng có thể hiểu được.
Đầu tiên… võ sĩ hạng bảy, tám vốn dĩ rất ít, so sánh với lông phượng và sừng lân tuyệt đối không quá lời.
Thứ hai, số võ sĩ hạng bảy, tám đồng ý thi đấu công khai trước nhiều người lại càng ít hơn, trừ phi là để thăng hạng trong hội đấu võ thuật.
Số trận đấu ít, mọi người cũng có chuẩn bị, nhưng danh sách đối đầu lần này vô cùng kỳ lạ, vậy nên mới khiến cho mọi người bàn luận sôi nổi như thế.
Trận đầu tiên, Cái Thiên Nhiên đấu với Trần Thái Nhật.
Trận thứ hai, Đạt Ba đấu với Trần Thái Nhật.
Trận thứ ba, Thích Không Võ đấu với Trần Thái Nhật.
Danh sách đối đầu của cả ba trận, ngoài ba võ sĩ hạng cao nổi tiếng khắp Hoa Hạ ra thì trận nào cũng có tên của Trần Thái Nhật!
Liên tiếp ba trận đấu!
Thùng thùng thùng!
Ba tiếng chuông lớn vang lên.
Sáu vị trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ cùng xuất hiện, mọi người đồng loạt nhường ra một lối đi.
Sáu người này rõ ràng đã lường trước được phản ứng của các võ sĩ ngày hôm nay.
Trưởng lão Diệp Thâm của phái Nam Hải đứng dậy, tuyên bố với tất cả mọi người.
“Các vị, ngày hôm qua, ba vị võ sĩ hạng cao không hẹn mà cùng đưa ra thư thách đấu với Trần Thái Nhật”.
“Dựa theo quy định của hội đấu võ thuật, nếu như cậu Trần nhận lời khiêu chiến của một người trong số họ hoặc là từ chối bất kỳ lời khiêu chiến nào, vậy thì trận đấu sẽ trở thành một trận hỗn chiến ba đến bốn người như bình thường”.
“Ngoài dự kiến của mọi người, cậu Trần lại tiếp nhận cả ba lá thư khiêu chiến, sáng sớm nay, các trưởng lão của liên đoàn võ thuật đã trao đổi lại với cậu ấy và cuối cùng xác nhận đây là sự thật”.
“Như vậy, kết quả là lời mời thi đấu võ thuật của cả ba vị võ sĩ hạng cao dành cho cậu Trần đều có hiệu lực, vậy nên mới xuất hiện danh sách tên như ngày hôm nay”.
Tất cả các võ sĩ nghe vậy thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ngay sau đó, vô vàn lời bàn tán liền vang lên từ trong đám người, giống như một vòng xoáy của dư luận, càng lúc càng lớn.
“Tôi nói, chuyện này… cũng quá hoang đường rồi đấy”.
“Anh nói cái gì thế? Anh Trần lợi hại như thế, không nhận lời khiêu chiến của người khác thì chẳng phải đang tự nhận là mình sợ hãi hay sao?”
“Nhưng mà anh ta có lợi hại thế nào cũng không cần phải nhận lời thách đấu của ba cao thủ cùng một lúc!”
“Tôi cũng từng chứng kiến võ công cao cường của Trần Thái Nhật, nhưng những trưởng lão khác của liên đoàn võ thuật có lẽ cũng chẳng kém cạnh chút nào”.
“Đúng thế đúng thế, cậu xem trưởng lão của liên đoàn võ thuật người ta khiêm tốn thế nào”.
“Vì còn trẻ quá đấy, mới có chút năng lực đã bắt đầu huênh hoang”.
“Người trẻ tuổi, cây càng cao sẽ đón nhiều gió”.
“Như thế thì có khác gì nhiều người đánh một người đâu”.
Mọi người thi nhau thở than, tiếc thay cho Trần Thái Nhật, cảm thấy anh căn bản không thể nào sống sót sau khi liên tiếp giao đấu với ba cao thủ kia.
Không sai, chính là không thể sống sót.
Những trận quyết đấu của các võ sĩ hạng trung và thấp thì còn có các trưởng lão của liên đoàn võ thuật ra mặt giúp đỡ, đề phòng thương vong không cần thiết.
Vậy thì ai có thể nhúng tay vào những trận quyết đấu của võ sĩ hạng tám đây?
Trong lòng tất cả mọi người, lần này Trần Thái Nhật khó mà tránh khỏi việc bị đánh chết ngay tại Thạch Lâm này.
Ba cao thủ khiêu chiến kia cũng chẳng phải những người không có tên tuổi.
Cái Thiên Nhiên xếp hạng bảy trên bảng xếp hạng chiến lực, nổi tiếng khắp Hoa Hạ nhờ vào khinh công đỉnh cao. Theo như ghi nhận trong các cuộc giao chiến trước đây, mười lần thì có đến chín lần dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để đoạt mạng người khác chỉ với một dao từ phía sau lưng.
Ai ai cũng biết, kết cục sau cùng của phần lớn những kẻ giao đấu với hắn chính là bị cắt cổ từ phía sau lưng một cách bất ngờ và dứt khoát.
Đây mới chính là sức mạnh thật sự.
Đạt Ba là cao thủ hạng tám trên bảng xếp hạng, là hành giả ẩn dật đến từ Tây Tạng, biệt danh Hoạt Vi Đà, công phu đã sắp tu luyện đến cấp bậc Long Tượng Bát Nhã, trong những trận đối đầu trước đây đều dựa vào thực lực để “nghiền nát” đối thủ.
Ông ta mãi chưa thăng cấp lên hạng tám là bởi một lần thua trận công khai duy nhất kia.
Đấu với Hồng Đỉnh Kim Phật - Ba Ngạn Na.
Không sai, trưởng lão tại nhiệm của liên đoàn võ thuật đã từng đánh bại ông ta.
Đây cũng chính là nỗi nhục cả đời này của ông ta.
Nhưng điều khiến người khác bất ngờ là ông ta lại không khiêu chiến với Ba Ngạn Na mà lại lựa chọn một người trẻ tuổi như Trần Thái Nhật.
Võ sĩ thứ ba sẽ lên sàn đấu ngày hôm nay xem ra còn mạnh hơn nhiều.
Thích Không Võ, nghe tên đã biết là một nhà sư.
Không có một võ sĩ nào của Hoa Hạ là không biết đến thân phận và câu chuyện của ông ta.
Bởi vì, ông ta từng là sư đệ của Không Huyền phương trượng của Đại Lâm Tự.
Cũng là người có tư chất và võ lực mạnh mẽ nhất trong đám bạn bè cùng trang lứa của Đại Lâm Tự năm xưa.
Vốn dĩ sẽ được bổ nhiệm làm phương trượng tiếp theo của Đại Lâm Tự, nhưng vào thời điểm mấu chốt, cuối cùng thì trụ trì cũ của Đại Lâm Tự lại lựa chọn Không Huyền.
Điều này khiến ông ta vô cùng bất mãn, từ đó cắt đứt toàn bộ quan hệ với nơi ông ta đã sống từ khi còn bé chính là Đại Lâm Tự, một mình xuống núi khiêu chiến tứ phương, gần như trong thiên hạ không còn có đối thủ, một phát tăng lên hạng tám.
Kết quả, đến một ngày Thích Không Võ muốn trở về Đại Lâm Tự để tìm lại địa bàn, chỉ đích danh người mình muốn khiêu chiến là Không Huyền phương trượng vẫn còn đang tại vị.
Hai người giao đấu một ngày một đêm, cuối cùng Không Huyền phương trượng đã đánh bại được người từng là võ sĩ số một của Đại Lâm Tự.
Cũng chính sau trận đấu này, Thích Vũ Không đã biến mất gần mười năm.
Không ngờ lần này lại xuất hiện.
Càng không thể ngờ ông ta cũng khiêu chiến với Trần Thái Nhật.
E là bởi vì Không Huyền phương trượng vẫn còn chưa xuất quan, đánh bại được Trần Thái Nhật chính là cú tát mạnh vào liên đoàn võ thuật Hoa Hạ.
Những cao thủ mới được công nhận của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ cùng những cao thủ được người người hâm mộ của giới võ đạo đều bị mình đạp dưới gót chân. Cảm giác này có lẽ sẽ rất thoải mái.
Đúng vào lúc này, một luồng khí mạnh mẽ đột nhiên truyền đến từ bên ngoài sân đấu, khiến cho tất cả võ sĩ đang có mặt đều cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Ba bóng người thẳng tắp tiến tới, bóng đen ngả dài dưới ánh mặt trời.
Một hành giả thân hình vạm vỡ, gương mặt hình chữ quốc, đầu quấn băng đô.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác rộng kiểu Trung, tóc đã điểm bạc, đôi mắt hẹp dài, mang đậm phong cách dân quốc.
Còn có một nhà sư mặc áo cà sa thuần sắc, đầu có sáu vết sẹo tròn cùng bộ râu dài, thoạt nhìn trông có vẻ là một nhà sư đang ở cái độ gần đất xa trời.
Chính là ba người Đạt Ba, Cái Thiên Nhiên và Thích Vũ Không!
Ở một hướng khác, một chàng trai trẻ mặc áo khoác ngoài thoải mái, chân đi giày cao cổ chậm rãi bước đến với vẻ mặt lạnh nhạt.
Trần Thái Nhật bước đi đến đâu thì các võ sĩ tự động nhường đường tới đó.
Phùng Linh Nguyệt mang theo ánh mắt ai oán nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Bốn người đối đầu ngày hôm nay đều đến đủ rồi!
Ba người Trần Thái Nhật và Thích Không Võ cùng đến trước mặt hội trưởng lão.
Điều khiến người ta không ngờ tới chính là có một người không xa lạ gì đi theo sau Cái Thiên Nhiên – Quạ đen.
Trần Thái Nhật liếc mắt, không buồn bận tâm.
Diệp Thâm đại diện hội trưởng lão hỏi lại lần cuối.
“Các vị, trận đấu ngày hôm nay không màng tới sống chết, mấy người có chắc chắn muốn lên sân thi đấu hay không, nếu như bỏ cuộc lúc này thì có thể rời đi luôn”.
Ba người Cái Thiên Nhiên không nói gì, rõ ràng đã có chuẩn bị từ lâu.
Ánh mắt của mọi người lại chuyển lên trên người Trần Thái Nhật.
Khoé miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt, lắc đầu.
Mắt Diệp Thâm sáng rực lên: “Cậu Trần? Có phải cơ thể không khoẻ nên muốn rút lui không?”
Trần Thái Nhật lắc ngón tay, bình thản nói:
“Tôi chỉ cảm thấy lần lượt đánh ba trận thì quá phí thời gian, ba người mấy người cùng lên một lúc đi”.