Sắc mặt Vệ Bân lập tức trở nên trịnh trọng.
Ông ta không phải người khinh địch, vừa rồi ông ta khiêu khích chỉ là để làm rối loạn tinh thần của Hàn Tâm Nhụy.
Lần này, nhà họ Phùng đã giao nhiệm vụ rất rõ ràng cho ông ta.
Giết Hàn Tâm Nhụy, cho Trần Thái Nhật một đòn chí mạng.
Có thể giết được người phụ nữ của Trần Thái Nhật – nhân vật nổi như cồn ở Yến Kinh, chắc hẳn cũng là một việc lớn đáng để kỷ niệm.
Khí thế trên người Vệ Bân bỗng tỏa ra, hai tay siết chặt thành quyền, trên làn da mơ hồ để lộ ánh sáng như đá xanh.
Ông ta bày ra tư thế phòng ngự, hai mắt lại càng là đối tượng phòng ngự chính.
Kiếm của Hàn Tâm Nhụy nổi tiếng là nhanh.
Nhưng đôi bên có khoảng cách thực lực là hơn hai trăm nghìn tia chân khí, đối phương dù có nhanh cũng không nhanh bằng ông ta được.
Vệ Bân rất tự tin về võ lực của mình.
Hàn Tâm Nhụy đặt ngang thanh đao ngắn trước mặt.
Đao thẳng như kiếm, dài khoảng nửa mét, có khác biệt rất lớn với thanh kiếm nhỏ dài đến một mét rưỡi cô ấy thường dùng trước kia.
Đây là vũ khí mà Trần Thái Nhật lựa chọn riêng cho cô ấy.
Bầu không khí giữa hai bên đã như cung lên dây, không thể không bắn.
Bởi vì chân khí va chạm, không khí không ngừng phát ra những tiếng lốp bốp.
Hiệp đầu tiên, Hàn Tâm Nhụy tấn công, Vệ Bân chỉ có thể phòng thủ.
Nếu như muốn thắng thì đây là cơ hội tốt nhất.
Bởi vì võ công của Hàn Tâm Nhụy trước giờ đều có đi mà không có lại.
Bốp!
Không khí xung quanh Hàn Tâm Nhụy bỗng méo mó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Tâm Nhụy hạng tám sơ kỳ bỗng vượt qua khoảng cách mấy chục mét.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là Hàn Tâm Nhụy không lao tới tấn công Vệ Bân, mà lùi lại mấy chục mét.
Vệ Bân sửng sốt!
Đã bảo là đâm mắt trái mình cơ mà?
Cô lùi lại khoảng cách dài như vậy là muốn làm gì?
Chẳng phải nên tấn công sao?
Các khán giả cũng sửng sốt, không hiểu cô chủ Hàn cao thủ hạng tám tại sao lại làm vậy.
Đúng lúc này, thanh đao ngắn trong tay Hàn Tâm Nhụy được nắm chặt trong hai tay, tư thế kia vô cùng kỳ lạ, giống như đang nắm một cây trường thương.
Phối hợp với thân đao chỉ có mấy chục centimet, trông rất kỳ quặc.
Mọi người bỗng cảm giác được một luồng sắc bén mãnh liệt.
Dường như binh khí sắc bén nhất trên đời sắp tuốt vỏ.
Vô cùng cứng rắn.
Thần binh có thể đâm thủng mọi thứ!
Luồng khí thế này ngưng tụ trên người Hàn Tâm Nhụy.
Ánh mắt Vệ Bân bỗng thay đổi.
Hàn Tâm Nhụy không phải đang lùi lại, mà là đang lấy đà!
Nhưng với khoảng cách này, lấy đà thì có ích gì chứ? Thanh đao ngắn kia không thể chém đến mình được mà?
Đấu văn, Vệ Bân không thể nhân cơ hội tấn công, chỉ có thể nín thở phòng ngự.
Vù vù vù.
Chân khí toàn thân đều ngưng tụ trên làn da.
Lúc này, toàn thân Vệ Bân giống như được điêu khắc, mơ hồ hiện lên hoa văn nham thạch màu trắng xám.
Đúng lúc này, ánh mắt Hàn Tâm Nhụy bỗng trừng lên.
“Cẩu tặc! Nộp mạng đi!”
Cô ấy bước một chân vuông góc lên trước tiêu chuẩn, hai tay lao mạnh về phía trước.
Hành động này chính là đâm thương!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, trong không khí vang lên âm thanh vô cùng sắc bén, dường như không gian cũng bị đâm rách.
Thanh đao ngắn trong tay Hàn Tâm Nhụy bỗng như tia chớp, bắn ra một luồng ánh sáng trắng cực nhanh.
Keng!
Ánh sáng trắng xẹt qua không trung, Vệ Bân không kịp tránh, chỉ có thể giơ cánh tay lên đỡ trước trán.
Phập!
Vô ích, giống như một mũi nhọn bỗng đâm toạc tờ giấy.
Đôi tay cứng rắn như bàn thạch của Vệ Bân lập tức bị xuyên thủng.
Phập!
Lại một tiếng nữa.
Mắt trái Vệ Bân đã bị xuyên qua.
“Thu!”
Hàn Tâm Nhụy ở xa xa lớn tiếng quát.
Ánh sáng trắng như vật sống, trong chớp mắt lại quay trở về Hàn Tâm Nhụy cách đó mấy chục mét.
Vù.
Áp mạnh vào thanh đao ngắn.
Sắc mặt Hàn Tâm Nhụy bình thản, nhanh chóng tra đao vào vỏ, không cho mọi người có cơ hội quan sát.
Xung quanh im lặng như tờ.
Khí tức trên người Vệ Bân nhanh chóng kiệt quệ, làn da cũng dần trở thành màu đen, thân hình cao lớn giống như một cái cây bị đốn, ngã về phía sau.
Rầm!
Vang lên một tiếng lớn.
Gia chủ của nhà họ Vệ gia tộc hoa lan.
Đã bị giết chết chỉ bằng một chiêu.
Mọi người im lặng trong vòng một phút, dường như thời gian đột nhiên dừng lại.
Trần Thái Nhật ngồi ở cạnh sàn đấu, khẽ ho một tiếng.
“Người chủ trì, tuyên bố kết quả đi”.
Người chủ trì ở khu vực chờ nghe thấy tiếng kêu của Trần Thái Nhật, sợ đến mức rùng mình.
“Hả? À à, nhà họ Hàn thắng!”
Vù!
Tất cả các nhà giàu hoàng kim vây xem xung quanh bỗng chốc trở nên hoảng sợ, tiếng bàn tán xôn xao không dứt.
“Hàn Tâm Nhụy có thể phóng chân khí ra hơn bốn mươi mét! Hơn nữa còn phá được thân xác đồng sắt của Vệ Bân chỉ bằng một kiếm sao? Đây là hạng tám đánh hạng tám sao? Rõ ràng là kiểu đánh lấn át!”
“Không thể nào, Hàn Tâm Nhụy không thể nào lợi hại như vậy được”.
“Vệ Bân là cao thủ đứng đầu gia tộc hoa lan, trước kia từng đánh với Tiêu Kình, sau mười mấy hiệp mới đầu hàng”.
“Cô gái này là hạng tám thật sao? Luồng ánh sáng trắng vừa rồi là gì vậy? Chân khí? Hay là ám khí?”
“Chắc là chân khí, nhưng không khoa học tý nào”.
Mọi người nghĩ nát óc vẫn không thể nào hiểu được.
Hàn Tâm Nhụy đứng bên cạnh Trần Thái Nhật, lặng lẽ quay lưng lại, nhổ một viên ngọc châu nhỏ màu vàng lấp lánh trong suốt ra khỏi miệng.
Rồi lén lút nhét vào tay Trần Thái Nhật, nhỏ giọng nói.
“Huyết châu của anh có sức dẫn lực quá mạnh, hơn ba trăm nghìn chân khí của em bỗng chốc bị rút cạn, suýt nữa thì tụt xuống…”
Trần Thái Nhật khẽ đỡ thắt lưng Hàn Tâm Nhụy.
Thân thể cô ấy không khỏi run rẩy, vòng eo nhỏ mềm mại.
“Không cần trả lại anh, em ăn đi, có thể tiêu hóa hết trong một năm. Đến lúc đó sẽ giúp ích rất nhiều để em đột phá cảnh giới”.
Hàn Tâm Nhụy gật đầu, cảm giác đằng sau eo truyền tới chân khí của Trần Thái Nhật, cả người ấm áp.
Trần Thái Nhật đã giúp Hàn Tâm Nhụy ăn gian.
Võ sĩ hàng đầu bình thường, dồn sức phát một đòn toàn lực, có thể phóng ra bốn mươi phần trăm chân khí trong đan điền, hóa thành đòn tấn công.
Thiên tài cực hạn có thể phóng ra năm mươi đến sáu mươi phần trăm, hơn nữa cái giá chính là bị thương nặng, thậm chí còn mất mạng.
Dù sao khí hải đan điền cũng là gốc rễ của cơ thể luyện võ.
Một lần rút đi quá nhiều thì bản nguyên cũng sẽ tiêu tan.
Trần Thái Nhật ngưng tụ một giọt máu vàng của anh thành huyết châu, bảo Hàn Tâm Nhụy nuốt xuống.
Trong thời gian ngắn sẽ dùng đến một trăm phần trăm thực lực, dẫn toàn bộ chân khí trong người vào thanh đao ngắn, thực hiện một đòn tất sát.
Vệ Bân ra tay hết sức, cùng lắm cũng chỉ có cường độ hai trăm ba mươi nghìn tia.
Chiêu kiếm lăng không này của Hàn Tâm Nhụy đã kế thừa một phần tinh túy cách không điểm ngón tay mà Trần Thái Nhật thường dùng.
Một kiếm có cường độ lên tới ba trăm năm mươi nghìn tia!
Trừ khi cao thủ hạng chín xuất hiện, còn cơ thể Vệ Bân thì không thể đỡ được.
Tiếng kinh ngạc vang lên ồn ào.
Gia tộc số một hoa lan đối diện, người nhà họ Vệ đã đại loạn.
Gia chủ đã bị giết trong nháy mắt!
Nhà họ Vệ sẽ đi đâu về đâu đây?
Đúng lúc này, Trần Thái Nhật chỉ về phía vợ của Vệ Bân ở đối diện.
“Người đẹp lại đây, cởi quần áo ra đi”.