Chương 150: Đao từ đâu ra?
Trần Thái Nhật lao thẳng lên trời, mang theo khí thế vô cùng tận, thanh đại đao màu bạc trong tay khiến người ta kinh hãi.
Vô số "Đông Phương Bạch" giữa không trung đột nhiên biến sắc.
"Không thể nào!"
Ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O.
Họ không thể hiểu được Trần Thái Nhật đã tránh được trận thế vạn châm kia kiểu gì, rồi lại lấy thanh đại đao màu bạc thoạt nhìn giống dao bạc chuyên dụng của nước Cự Nhân từ đâu ra.
Vô số bóng dáng của Đông Phương Bạch ở giữa không trung bỗng trở nên mờ ảo, di chuyển xung quanh, lóe lên khắp nơi, khiến mọi người nhìn mà hoa mắt.
"Hừ! Cho dù cậu tránh được thì sao nào? Cậu đừng hòng tìm được vị trí thực sự của tôi".
Cơ thể Trần Thái Nhật khẽ khựng lại giữa không trung, rồi anh nhếch mép cười.
"Tôi nói bốn mươi mét là lừa ông đó, cho ông chạy trước một trăm mét thì ông cũng không thoát được đâu!"
Anh nói xong, tay bỗng run lên.
Chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau leng keng.
Thanh đao rộng ba bốn mét trong tay Trần Thái Nhật bỗng nhiên tan rã, giống như côn chín khúc, rồi biến thành một con ngân xà bay múa trong không trung, dài tới trăm mét, uốn lượn xoay vòng, mang theo tiếng gió rít.
"Hà Cuồng, lần này anh phải nhìn cho kĩ đấy! Một đao phản kích, quét sạch ngàn quân!"
Giọng nói của Trần Thái Nhật vang lên như thần phật hiển thánh, uy phong lẫm liệt.
Ngân xà trong tay anh dài trăm mét, lấp lánh dưới ánh mặt trời, phạm vi tấn công gần như bao trùm nửa khoảng không của hòn đảo.
Ngân xà rít gào lao tới, giống như một phiến quạt che trời rợp đất, cắt phải là chết, chạm vào là bị thương.
Ảo ảnh của Đông Phương Bạch trong không trung, nếu bị ngân xà chạm phải, đều hóa thành một luồng khói xanh tan rã.
Trần Thái Nhật vung thanh trường đao mềm dẻo như chiếc roi lên, không hề nương tay, chỉ vung vài cái đã khiến khoảng không bay tứ tán, không còn lại gì.
Một lúc sau, mặt trời lại chiếu khắp cả hòn đảo, không còn thứ gì che khuất nữa.
Tay Trần Thái Nhật run lên, ngân xà đang nhảy múa lại rút về, hóa thành thanh đao dài bốn mươi mét.
Bóng anh giáng từ trên trời xuống, chĩa thẳng vào một bãi đất trống.
Đao lại gần, gió nổi lên, bãi đất trống kia đã xuất hiện vết nứt.
Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng, giơ tay định chém.
"Đầu hàng đi! Tôi sẽ không đánh nữa!"
“Vù!”
Trần Thái Nhật xoay ba trăm sáu mươi độ trên không, nhảy sang bên cạnh, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Mọi người đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho choáng váng, nhìn về phía bãi đất trống kia.
Trên mặt đất, một cái bóng mờ bỗng hiện ra rõ ràng.
Nửa quỳ dưới đất, miệng hộc máu tươi, thân trên để trần, cơ bắp toàn thân có rất nhiều vết thương nhỏ, ngẩng đầu, nhìn Trần Thái Nhật đang ung dung bình thản trước mặt mình với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Chính là chân thân của tông sư ám khí hạng chín - Đông Phương Bạch.
Mọi người im lặng mấy giây, rồi bùng lên tiếng bàn tán xôn xao.
"Thua rồi! Đông Phương Bạch đứng thứ mười trong hạng chín thua thật rồi!"
"Trần Thái Nhật có võ công mạnh đến vậy sao? Thảo nào có thể làm chủ đứng đầu tỉnh Trung Châu".
"Nhìn dáng vẻ anh ta kìa, chẳng có vết thương nào cả".
Thiết Chân đứng ở bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật không còn sự khinh thường như lúc đầu nữa.
Còn người thần bí đeo mặt nạ đứng ở chỗ kín, cả người hơi run rẩy, nắm tay siết chặt kêu lên răng rắc, dường như nhìn thấy kết quả không mong muốn.
Không Huyền phương trượng đứng ở sàn đấu, ánh mắt tỏ vẻ đã biết.
"Trận này, Trần Thái Nhật thắng!"
Oa!
Mái tóc đỏ của Hà Cuồng bay lên, lao thẳng vào sàn đấu, vẻ mặt hưng phấn.
"Đại ca, đại ca! So với thủ đoạn bẻ cây trúc bình thường thành ba đoạn, rồi nối thành một thanh đao trúc lúc tôi tỷ võ, thì chiêu cuối cùng của anh lợi hại hơn gấp trăm nghìn lần".
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.
"Tôi đã bảo sẽ dùng võ công sở trường của anh để giao đấu, anh có thể dỡ đao nối lại, thì tôi đương nhiên phải làm bản cao cấp hơn rồi".
"Nhưng anh lấy thanh đao này ở đâu ra vậy?"
Trần Thái Nhật đứng ngạo nghễ, thanh đao màu bạc trong tay rung lên.
Leng keng, ánh sáng màu bạc bỗng tứ tán, rải đầy đất, rồi lại nhìn tay Trần Thái Nhật, vẫn là nửa khúc mía dài hơn một mét.
Mọi người thấy thế đều kêu lên kinh ngạc.
"Đây chẳng phải là châm bạc của Đông Phương Bạch sao?"
Những cây châm nhỏ màu bạc đầy đất, trông chẳng khác gì thủy ngân xối xuống.
Khúc Lan Phi bước đến gần, quan sát một lượt, nói với Trần Thái Nhật bằng giọng điệu vô cùng khâm phục.
"Trong tình huống như vừa rồi mà anh vẫn có thể dùng phương pháp chuyển dời, cướp ám khí của người khác để tạo nên một thanh thần đao tuyệt thế, đúng là khó mà tưởng tượng được".
Hà Cuồng đứng bên cạnh cũng sững sờ, các võ sĩ có mặt đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Lời của Khúc Lan Phi đã chỉ rõ nguồn gốc thanh đao của Trần Thái Nhật, mọi người nghĩ kĩ mà thấy kinh hãi.
Thác nước vạn châm của Đông Phương Bạch không tấn công được Trần Thái Nhật, mà bị thanh đao mía kia dùng lực dính vô cùng kỳ diệu hút hết vào đao.
Nguyên lý giống như làm kem que.
Đao mía của Trần Thái Nhật chính là cán gỗ, khi vô số ám khí của Đông Phương Bạch tấn công, số châm bạc như thác nước kia liền biến thành nước đường.
Đỡ đòn phản kích có ba cảnh giới, một là cứng chọi cứng tránh cho bản thân bị thương, hai là dùng lực phòng ngự khiến đối phương để lộ sơ hở, nhân cơ hội phản kích.
Chiêu này của Trần Thái Nhật có thể nói là cảnh giới cao nhất trong đỡ đòn.
Lấy gậy ông đập lưng ông!
Có thể đồng thời dùng lực dính điều khiển mấy chục nghìn ám khí bằng châm bạc, tạo nên một thanh đại đao màu bạc không gì phá hủy được một cách hoàn hảo, mọi người nghĩ vỡ đầu cũng không ra chân tướng.
Đông Phương Bạch là đại tông sư hạng chín, có thể hội tụ mấy chục nghìn châm bạc, sau đó bắn ra giết địch, đã khiến người ta phải thán phục.
Vậy mà Trần Thái Nhật có thể giống như nam châm, tan hợp ám khí tùy ý với số lượng tương tự.
Trong lòng mọi người bỗng nhiên xuất hiện một từ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây chẳng phải là... thuật ngự kiếm trong thần thoại sao?
Lúc này, Trần Thái Nhật ung dung đứng đó, nhưng mọi người như phát hiện một ngọn núi to cao nguy nga chắn giữa con đường võ đạo, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, độ cao khó mà thấy được.
Hà Cuồng ở bên cạnh bỗng nhăn nhó mặt mày.
"Đại ca, anh chơi như vậy, năng lực tôi có hạn, tôi có thể dính được hai ba con dao găm đã là cực hạn rồi, chiêu này của anh xa vời quá, có chiêu nào đơn giản hơn không?"
Trần Thái Nhật tỏ vẻ khinh bỉ, nhíu mày.
"Nội lực anh kém lại trách tôi sao? Dạy tôi cũng đã dạy, việc còn lại anh tự xem mà làm".
Về bản chất, Trần Thái Nhật là người cực kỳ sợ phiền phức.
Trong mắt mọi người, cuộc chiến với cao thủ hạng chín, gió nổi mây vần, nguy hiểm trùng trùng.
Nhưng nhìn Trần Thái Nhật thì lại đơn giản như uống một chén trà.
Anh quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt lấy bóng dáng nửa quỳ ở bên cạnh.
Cả người Đông Phương Bạch dính máu, thở hổn hển, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật ngập tràn tuyệt vọng.
Trần Thái Nhật chậm rãi bước đến trước mặt lão, vẻ mặt bình thản, chậm rãi nói.
"Dập đầu đi, sau này ông sẽ biết, dập đầu với tôi là vinh hạnh cả đời này của ông".