Nghe thấy câu này của Hà Tiếu Hàn, Phùng Linh Nguyệt suýt chút nữa phun ra.
“Hội trưởng Hội Trường Thành mà không có võ công?”
Trần Thái Nhật ngồi bên cạnh, ánh mắt bình thản, chậm rãi giải thích.
“Hội trưởng Hà chỉ là hiện tại không có võ công mà thôi, năm đó, võ giả đột phá cấp Long đầu tiên của Hoa Hạ chúng ta chính là ông ấy”.
“Sao lại như vậy”.
Trần Thái Nhật kể lại giai thoại lịch sử này.
“Năm đó, đại nạn mặt đất bùng nổ lần đầu xuất hiện, trong thời khắc mấu chốt cỗ máy rút năng lượng chưa kịp hoàn thành, chính hội trưởng Hà đã dẫn đầu mười vị tiền bối cấp Minh khi đó, dùng máu thịt để che chắn, chống được phần lớn khu mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải”.
Nói đến đây, trong mắt của Trần Thái Nhật hiện lên sự hồi tưởng và ngưỡng mộ.
“Sau đại nạn, Hoa Hạ chỉ bị thương vong rất nhỏ, đổi lấy hòa bình ổn định lâu dài trong tương lai, nhưng mười vị tiền bối cấp Minh chỉ còn duy nhất một người sống sót, mà hội trưởng Hà, trong quá trình gánh năng lượng mặt đất bùng nổ đã tiêu tan hết công lực, bây giờ trở thành một người bình thường”.
Đoạn lịch sử này, các nguyên lão của Hội Trường Thành đều biết rất rõ.
Công lao của Hà Tiếu Hàn với Hoa Hạ thậm chí còn vượt xa tứ thần Hoa Hạ.
Bởi vì tứ thần có thể thuận lợi tu luyện, đột phá đến cảnh giới cấp Thần, phần lớn là bởi vì tu luyện trong khu vực mặt đất bùng nổ có thể tăng nhanh tốc độ.
Mấu chốt của việc tu luyện trong khu vực mặt đất bùng nổ chính là việc đặt thành công cỗ máy rút năng lượng, ngăn chặn việc xuất hiện những đại nạn có sức hủy diệt như trước nữa.
Hà Tiếu Hàn và mười vị tiền bối cấp Minh chính là người tạo ra cục diện này.
Không có công lao của họ, sẽ không có tứ thần Hoa Hạ của hôm nay.
Bây giờ, tứ thần Hoa Hạ, mặc dù võ công tuyệt thế, nhưng đối với tiền bối như Hà Tiếu Hàn vẫn luôn tỏ ra vô cùng kính trọng.
Hà Tiếu Hàn thản nhiên xua tay.
“Mọi người không cần phải bày ra bộ dạng đau buồn thế làm gì, không biết võ công cũng khá tốt, mỗi ngày đều xử lý công vụ của hội, tôi còn thấy thoải mái vì được bày mưu lập kế đấy”.
Một câu nói đã xoa dịu bầu không khí ở đây.
Cạch, cửa tự động lại mở ra, một người đàn ông trung niên xăm chữ ‘Tuyệt’ trên mặt cùng một người phụ nữ đeo kính, trông có vẻ rất tri thức đồng thời bước vào.
Hà Tiếu Hàn chủ động giới thiệu người mới.
Thì ra người đàn ông trung niên này chính là Đông Tuyệt Hoắc Chân!
Tạo hình này… cũng quá khác biệt rồi đấy!
Phùng Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào chữ ‘Tuyệt’ trên mặt người đàn ông, nhất thời không nói lên lời.
Đông Tuyệt bất lực gãi đầu, dáng vẻ nhớ lại thời thanh xuân.
“Đừng thấy kỳ lạ, thời còn trẻ có chút ngông, vì sợ người khác không biết biệt danh của mình, thế nên bây giờ mới trở thành đối tượng chế giễu của mọi người”.
Một tràng cười vang lên.
Vẻ mặt Phùng Linh Nguyệt rất ngạc nhiên.
Đông Tuyệt Hoắc Chân hóa ra lại trông giống ông chú hàng xóm nhà bên như vậy.
Ai mà ngờ được, đây là võ sĩ tuyệt thế đột phá cấp Thần đầu tiên của Hoa Hạ đây?
Người phụ nữ đeo kính trông rất thanh lịch, là trợ lý của hội trưởng, họ Tề.
Người đã đến đủ, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Trần Thái Nhật đi thẳng vào vấn đề, cùng với Bắc Minh báo cáo cụ thể tình hình mà mình tìm hiểu được từ ba con chip.
Đám người hội trưởng Hà nghe chăm chú đến mức cau cả mày, chỉ sợ rằng sẽ bỏ sót một điểm nào đó.
Khi Trần Thái Nhật báo cáo xong, khuôn mặt Hà Tiếu Hàn lạnh đến mức đông cứng lại.
Một luồng sát khí mờ nhạt dần dần hiện lên trên người Hà Tiếu Hàn.
“Không ngờ hòa bình bao nhiêu năm, Hoa Hạ của chúng ta lại phải đối mặt với thảm họa diệt vong như vậy! Một sinh vật mạnh gấp bảy lần cấp Thần đúng là không thể nào tin được”.
Đông Tuyệt Hoắc Chân ở bên cạnh cũng tức giận thở hồng hộc.
“Cho dù là hành hay tỏi gì, chỉ có một kẻ tới Hoa Hạ, bốn trăm hai mươi triệu lượng tia chân khí đúng không? Các anh em cùng nhau xông lên, có cắn cũng phải cắn chết hắn”.
Trần Thái Nhật trực tiếp chỉ ra cốt lõi vấn đề.