Chương 260: Ninh Yên Nhiên tỉnh ngộ
Ninh Vinh Nghĩa nghe thấy thế, lập tức nổi trận lôi đình.
"Thằng nhóc thối tha, cậu nói lung tung gì đấy? Đừng tưởng cậu có quan hệ với nhà họ Tiêu thì tôi sợ cậu! Bây giờ cậu lại lằng nhằng với cháu gái tôi, cậu tưởng nhà họ Tiêu còn để cậu vào cửa sao?"
Câu nói này bỗng khiến những người khác của nhà họ Ninh đang có mặt tỉnh táo lại.
Chỉ trong mấy giây, trong đầu tất cả mọi người đã hiện lên hình tượng của trai hư Trần Thái Nhật.
Một ông già mặt đầy râu của nhà họ Ninh chỉ thẳng mặt Trần Thái Nhật chửi bới với giọng điệu khinh bỉ.
"Cậu là đồ thấy người sang bắt quàng làm họ, đồ cặn bã ham mê nữ sắc! Nếu nhà họ Tiêu biết cậu lăng nhăng với cháu gái tôi, còn có con nữa, chắc chắn sẽ trút giận lên nhà họ Ninh chúng tôi".
Lần này thì to chuyện rồi.
Ninh Lỗi đứng ở bên cạnh, chỉ thẳng vào chị họ của mình.
"Chị đúng là đồ ngốc, chị tỉnh táo lại, mau bỏ đứa bé đi, nhà họ Tiêu là gia tộc hạng nhất, nếu để cô chủ của nhà bọn họ biết chị làm người thứ ba, thì nhà họ Ninh chúng ta gặp xui xẻo rồi".
Trận ồn ào này khiến Trần Thái Nhật và Ninh Yên Nhiên đều sửng sốt.
Ninh Vinh Lễ cũng há hốc miệng.
Tự bê đá đập vào chân mình rồi, ông ta quên béng mất nhà họ Tiêu này.
Chỉ mải lôi Trần Thái Nhật ra làm bia đỡ đạn, mà bất cẩn bị đám họ hàng nắm được thóp.
Lần này thì ngay cả danh dự của con gái cũng bị ảnh hưởng rồi.
Ninh Yên Nhiên ở bên cạnh mặt đầy dấu chấm hỏi.
Mình là gái nhà lành còn trong trắng, bị đồn thổi scandal với sư phụ thì đã đành, sao lại biến thành người phụ nữ ngu ngốc bị đàn ông cặn bã chơi đùa vứt bỏ, bị ép làm người thứ ba, mang thai còn bị đá chứ?
Sao thế giới bỗng nhiên trở nên loạn thế này?
Sắc mặt Trần Thái Nhật thoắt cái trở nên khó coi.
"Câm miệng!"
Lúc nói câu này, anh đồng thời điều động chân khí.
Xung quanh bỗng như bị gió tuyết mạnh quét qua, nhiệt độ giảm xuống đột ngột, ai nấy rùng mình, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt sợ hãi.
"Tôi nói thẳng vậy".
Trần Thái Nhật chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
"Yên Nhiên không hề mang thai, chúng tôi cũng không kết hôn, tuy chúng tôi có tình cảm, nhưng vẫn chưa đến mức đó".
Anh vừa dứt lời, Ninh Vinh Lễ không khỏi thở dài bi ai.
Bị lộ tẩy rồi.
Ông ta vốn tưởng có thể nói dối để tranh giành gia nghiệp tương lai cho con gái, bây giờ xem ra ông ta suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Giấy không gói được lửa.
Vẻ mặt Ninh Yên Nhiên bỗng sững sờ, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh với ánh mắt không dám tin.
Trong ánh mắt cô ấy tràn ngập niềm vui bất ngờ và cảm động từ tận đáy lòng.
Vào tai cô ấy, câu này của Trần Thái Nhật tuy là thanh minh, nhưng cũng coi như công khai tỏ tình trước mặt tất cả mọi người nhà họ Ninh.
Đây có còn là diễn kịch không?
Sư phụ nói thật sao?
Trên khuôn mặt người đẹp bỗng nổi lên hai ráng đỏ, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dường như đang chìm đắm trong giấc mộng tình yêu thiếu nữ.
Đến tận giờ phút này, trong lòng Ninh Yên Nhiên mới chắc chắn một chuyện.
Cô ấy không chỉ coi Trần Thái Nhật là sư phụ.
Cô ấy quan tâm đến tình cảm này, hơn nữa còn với thân phận là một người phụ nữ.
Trước đây, cô ấy chỉ tự lừa mình dối người, ngụy trang sự xúc động, tình cảm, tình yêu dành cho Trần Thái Nhật thành sự kính trọng và sùng bái dành cho sư phụ.
Ninh Yên Nhiên đã tỉnh ngộ...
Lúc này, Trần Thái Nhật quay đầu, đột nhiên phát hiện ánh mắt Ninh Yên Nhiên ngập tràn si mê, đang nhìn anh chằm chằm.
Anh chớp mắt, tưởng đối phương đang lo anh không thu dọn được tàn cuộc, vội vàng dịu dàng vỗ tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy yên tâm.
Đầu ngón tay Ninh Yên Nhiên run mạnh, ngại ngùng rụt lại, mím chặt môi, dường như chạm phải điện.
Trần Thái Nhật không hiểu ra sao, chỉ nghĩ là cô ấy đang căng thẳng.
Ninh Vinh Nghĩa bỗng cười sằng sặc đứng dậy.
"Ha ha ha! Đây là chính miệng cậu nói đấy nhé! Anh cả, vở kịch này của anh bị em phát hiện từ lâu rồi, em đã nói mà, nhà họ Ninh to như vậy, không giao cho con trai em thì có thể giao cho ai chứ?"
Ninh Lỗi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Thái Nhật vạch trần việc Ninh Yên Nhiên không kết hôn sinh con, vậy thì những sắp xếp trước đó của Ninh Vinh Lễ cũng không còn nữa.
Vẻ mặt Ninh Vinh Nghĩa đắc ý.
"Anh cả, anh cũng đừng tiếc nuối quá, em hiểu tâm trạng của anh mà, nhưng nhà họ Ninh được truyền thừa cho con trai mới đúng lễ nghĩa tổ tiên. Cho dù anh bị tách nhà, thì sau này Tiểu Lỗi cũng sẽ có hiếu với anh".
Ninh Lỗi ngoài cười trong không cười, phụ họa một câu.
Hắn đã dự cảm được mình sắp bước lên đỉnh cao của đời người.
Về mọi mặt, năng lực của Ninh Vinh Nghĩa rõ ràng đều thua kém Ninh Vinh Lễ, thế nên mới thất bại trong cuộc cạnh tranh gia chủ vào năm đó.
Không ngờ bây giờ có thể gỡ được một ván trong tay con trai, cảm giác giành chiến thắng trong phút chót đúng là quá đã.
Nếu Ninh Lỗi được xác định trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Ninh.
Thì Ninh Vinh Lễ sẽ trở thành nhánh phụ, Ninh Vinh Nghĩa sẽ trở thành "Thái thượng hoàng".
Ninh Lỗi bị người chị họ này chèn ép mọi lúc mọi nơi, đã căm ghét lắm rồi.
Bây giờ thấy mình đắc thế, khuôn mặt bỗng chốc tỏ vẻ vui mừng khi người khác gặp họa, nói đầy ngông cuồng với Ninh Yên Nhiên.
"Chị, chị yên tâm đi, chị cũng không cần phải lấy loại đàn ông đầu tắt mặt tối như thế này đâu, chờ sau này em làm gia chủ rồi, em sẽ giới thiệu cho chị mấy mối ngon..."
Hắn nhếch mép nở nụ cười độc ác, chậm rãi nói.
"Em quen với mấy người giàu xổi, chưa đến năm mươi tuổi, tài sản lên đến chục triệu tệ, thèm muốn chị đã lâu... À không, ngưỡng mộ đã lâu, sau này em sẽ giới thiệu cho chị lấy".
Trần Thái Nhật nghe thấy thế, lập tức nhíu mày.
Sỉ nhục.
Tên Ninh Lỗi này còn nhỏ tuổi, vậy mà đã hận chị họ đến mức này.
Lời hắn nói có còn là tiếng người không vậy?
Chưa đến năm mươi tuổi?
Tuy Ninh Yên Nhiên thành danh sớm, nhưng thực ra bây giờ mới hai mươi ba tuổi.
Lại còn tài sản chục triệu tệ nữa.
Tốt xấu gì nhà họ Ninh cũng là nhà giàu hoàng kim, loại giàu xổi này vốn dĩ còn không chạm nổi vào đuôi xe của Ninh Yên Nhiên.
Trần Thái Nhật nhìn ra được, nếu Ninh Lỗi lên làm gia chủ thật, thì chắc chắn sẽ bán chị họ đi.
Hai bố con Ninh Vinh Nghĩa đang vênh váo tự đắc, còn Ninh Vinh Lễ thở dài thườn thượt.
Trần Thái Nhật hắng giọng.
"Ninh Vinh Nghĩa, ông chưa nghe rõ lời tôi nói sao? Gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Ninh chỉ có thể là Yên Nhiên, tuyệt đối không thể là con trai ông được".
Vẻ mặt Ninh Vinh Nghĩa bỗng đông cứng lại, mắt phun ra lửa.
"Đầu óc cậu có vấn đề à? Con trai tôi là con trai duy nhất, trừ nó ra thì còn ai đủ tư cách chứ?"
Trần Thái Nhật lắc đầu, xòe hai tay ra.
"Yên Nhiên mặt nào cũng hơn Ninh Lỗi, ông nhất quyết đòi chọn con trai làm gia chủ, lý do duy nhất chẳng phải là Ninh Lỗi có thể danh chính ngôn thuận sinh ra một người đời sau mang họ Ninh để thừa kế sao?"
Ninh Vinh Nghĩa lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt đắc ý, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt châm chọc.
"Chị, chị yên tâm đi, chị cũng không cần phải lấy loại đàn ông đầu tắt mặt tối như thế này đâu, chờ sau này em làm gia chủ rồi, em sẽ giới thiệu cho chị mấy mối ngon..."
Hắn nhếch mép nở nụ cười độc ác, chậm rãi nói.
"Em quen với mấy người giàu xổi, chưa đến năm mươi tuổi, tài sản lên đến chục triệu tệ, thèm muốn chị đã lâu... À không, ngưỡng mộ đã lâu, sau này em sẽ giới thiệu cho chị lấy".
Trần Thái Nhật nghe thấy thế, lập tức nhíu mày.
Sỉ nhục.
Tên Ninh Lỗi này còn nhỏ tuổi, vậy mà đã hận chị họ đến mức này.
Lời hắn nói có còn là tiếng người không vậy?
Chưa đến năm mươi tuổi?
Tuy Ninh Yên Nhiên thành danh sớm, nhưng thực ra bây giờ mới hai mươi ba tuổi.
Lại còn tài sản chục triệu tệ nữa.
Tốt xấu gì nhà họ Ninh cũng là nhà giàu hoàng kim, loại giàu xổi này vốn dĩ còn không chạm nổi vào đuôi xe của Ninh Yên Nhiên.
Trần Thái Nhật nhìn ra được, nếu Ninh Lỗi lên làm gia chủ thật, thì chắc chắn sẽ bán chị họ đi.
Hai bố con Ninh Vinh Nghĩa đang vênh váo tự đắc, còn Ninh Vinh Lễ thở dài thườn thượt.
Trần Thái Nhật hắng giọng.
"Ninh Vinh Nghĩa, ông chưa nghe rõ lời tôi nói sao? Gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Ninh chỉ có thể là Yên Nhiên, tuyệt đối không thể là con trai ông được".
Vẻ mặt Ninh Vinh Nghĩa bỗng đông cứng lại, mắt phun ra lửa.
"Đầu óc cậu có vấn đề à? Con trai tôi là con trai duy nhất, trừ nó ra thì còn ai đủ tư cách chứ?"
Trần Thái Nhật lắc đầu, xòe hai tay ra.
"Yên Nhiên mặt nào cũng hơn Ninh Lỗi, ông nhất quyết đòi chọn con trai làm gia chủ, lý do duy nhất chẳng phải là Ninh Lỗi có thể danh chính ngôn thuận sinh ra một người đời sau mang họ Ninh để thừa kế sao?"
Ninh Vinh Nghĩa lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt đắc ý, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt châm chọc.
"Cậu nói đúng, cho dù Yên Nhiên xuất sắc đến đâu, thì nó cũng chỉ sinh ra một đứa mang họ ngoài, điều này chắc chắn không thể thay đổi được, con trai tôi mới là gốc rễ của nhà họ Ninh".
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Thái Nhật bỗng nở nụ cười vô hại, thản nhiên nói.
"Cậu con trai cưng của ông không thể sinh con được, nếu cậu ta kế thừa vị trí gia chủ, thì chẳng phải nhà họ Ninh sẽ mất người nối dõi sao?"
Hiện trường im phăng phắc như cõi chết.